“Thi Hoạ, gặp được người trong lòng là quên sư tôn luôn à?”, khi Lâm Thi Hoạ đang mong chờ thì một giọng nói hư ảo vang lên trên đỉnh Ngọc Nữ Phong, nghe giọng nói thì chính là Thái Hư Cổ Long.
Lời này vừa cất lên, hai má Lâm Thi Hoạ chợt ửng hồng: “Diệp… Diệp sư huynh, muội… muội đi trước đây”.
Nói xong cô bước vào hư không như chạy trốn, loáng thoáng có thể thấy hai tay cô đang che đi đôi má nóng bừng, cảnh tượng lãng mạn biết bao lại bị một câu của Thái Hư Cổ Long phá hỏng.
“Ngươi làm sao đấy!”, Diệp Thành lườm về một hướng, dường như có thể nhìn thấy Thái Hư Cổ Long ở đó.
Xuỳ, Thái Hư Cổ Long không cho là vậy, phớt lờ ánh mắt Diệp Thành.
Diệp Thành cũng dứt khoát quay đầu đi, gọi ra Thánh thể bản nguyên, liên tục trút vào Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Sáng sớm, ánh nắng ấm áp chiếu khắp Hằng Nhạc Tông, khoác lên mình một lớp áo rực rỡ cho chốn nhân gian tiên cảnh này.
Trời còn chưa sáng đã có đệ tử cần cù chạy ra ngoài để hấp thu tinh hoa của đất trời.
Đương nhiên có một số người lại che kín mặt đi ra, chẳng hạn như mấy tên xấu xa phía Hùng Nhị, Tạ Vân và Tư Đồ Nam, còn có những lão già thô tục như Cổ Tam Thông và Vô Nhai, tối qua bị Diệp Thành đánh cho một trận!
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-vo-truyen-ky/468694/chuong-2225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.