Hắn ta từng là quốc sư của nước Thiên Lam ở thế giới người Phàm, hắn không quay về đó làm quốc sư nữa mà tham gia vào Thiên Đình, ngày ngày sống trong lo lắng vì đây đúng là cái ổ lắm kẻ gian, trộm lại càng không ít, còn hắn thì ngày ngày bị trộm đồ.
“Sau này đi theo ta”, Thạch Nham vỗ vai hắn, có lẽ vì dùng lực quá mạnh nên mới chỉ có một cái vỗ thôi mà Lý Tiêu đã nằm dài ra dất.
“Thanh kiếm này quả không tồi”, phía sau đại quân, một tên mồm mép bước tới liếc nhìn trường kiếm sáng lấp lánh, nếu nhìn kĩ thì đây chính là tên Đạo Chích tự xưng là thánh ăn trộm, hắn cũng tham gia vào Thiên Đình, còn kẻ ăn trộm mà Lý Tiêu nói đến thì có lẽ chính là hắn.
“Mẹ kiếp, trả cho ta”, tiếng mắng chửi vang lên, một lão già mặc y phục xám tức tối lao đến, đó là Lưu Năng đang đi tìm Long Nhất, cả tổ tiên mấy đời của hắn đều làm đạo chích.
“Thiên Đình quả là lắm nhân tài”, Đạo Huyền Chân Nhân liếc nhìn về phía này sau đó ho hắng nói.
“Nếu không phải nhờ có Diệp Thành thì Thiên Đình cũng sẽ không có nhiều nhân tài như vậy”, Dương Đỉnh Thiên hít sâu một hơi, “hắn chính là món quà mà trời xanh ban tặng cho chúng ta”.
“Không biết sau khi tên tiểu tử kia nghe được thì liệu có cảm động phát khóc không nữa?”, Bàng Đại Xuyên vuốt râu cười nói.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.