Việc của nhân gian thật kì lạ, rõ ràng gần nhau đến vậy nhưng bọn họ lại bỏ lỡ hết lần này tới lần khác.
Có điều cũng may là lần này bọn họ không bỏ lỡ.
Dưới núi, có ba tên đê tiện đang quỳ ở đó, tên nào tên nấy mắt thâm quầng, tròn mắt nhìn lên đỉnh núi, chúng đợi ba ngày ba đêm mà không hề thấy được cảnh tượng mà mình mong muốn.
“Ba năm lại ba năm trôi qua, cả hai người này bình tĩnh đến mức khác thường”, ở đại điện của Thiên Huyền Môn, Phục Nhai chống tay ngồi chồm hỗm trước màn nước, ông ta tròn mắt nhìn Diệp Thành và Sở Huyên như thể đang đợi một đoạn kinh điển nào đó xảy ra.
“Vậy ngươi muốn bọn họ thế nào?”, Đông Hoàng Thái Tâm liếc nhìn Phục Nhai sau đó lại nhàn nhã lật mở cổ thư.
“Không cởi y phục ta cũng đành nhịn, không hôn ta cũng đành nhịn nhưng có vài vấn đề cũng nên hỏi chứ”.
“Ngươi muốn bọn họ hỏi gì?”
“Vấn đề cần hỏi lại quá nhiều, ví dụ như vì sao cô ta lại tới cấm địa của Đại Sở, ví dụ như cô ta…”
“Diệp Thành không hỏi không có nghĩa hắn không muốn hỏi”, Đông Hoàng Thái Tâm ngắt lời Phục Nhai, “chỉ là hắn chưa từng nghĩ tới phải hỏi thế nào hoặc là hắn không dám vén bức màn bí mật từ phía Sở Huyên, huống hồ hắn hỏi cũng bằng không, Sở Huyên căn bản không có những kí ức đó”.
“Không có những kí ức đó?”, Phục Nhai sững người, “là sao?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-vo-truyen-ky/468741/chuong-2195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.