“Diệp Thành, cầu xin ngươi đừng như vậy mà!”, Sở Linh run lên, hai mắt lệ nhoà.
“Đây mới là đạo của ngươi sao?”, sắc mặt Sở Huyên tái nhợt, bàn tay cầm kiếm cũng run rẩy.
“Ta chỉ nói một lần thôi, không muốn hắn chết thì ở yên đây đi”, Thái Hư Cổ Long hít một hơi thật sâu, giọng nói kiên định, trịnh trọng còn mang theo vẻ uy nghiêm của chí tôn.
Phụt!
Hắn ta vừa dứt lời, người Diệp Thành nứt ra, máu đen bắn tung toé.
Cảnh tượng này khiến những người đã trốn đi rất xa hơi giật mình, bởi vì mọi thứ quá lạ lùng.
Thiên kiếp chỉ nhằm vào một mình hắn?
Nhưng dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành lại im lặng đến đáng sợ, thân thể nứt ra lập tức lành lại, máu phun ra cũng chảy ngược về cơ thể.
Phụt!
Ngay sau đó, người hắn lại nứt ra, máu lại bắn tung toé.
Nhưng hắn vẫn không nói gì, đứng trong gió máu như bức tượng đài, không nhúc nhích.
Cảnh tượng tiếp theo rất chói mắt, thân thể hắn như bị một sức mạnh vô hình tấn công, không ngừng nứt ra nhưng cũng không ngừng lành lại, khả năng phục hồi bá đạo của hắn cũng không chịu nổi, cả người tắm trong biển máu đen.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.