Họ đều là đệ tử thế hệ Thanh Tự của Hằng Nhạc Tông, bây giờ đã là trưởng lão của thế hệ Thanh Tự Hằng Nhạc Tông, vì thế Hằng Nhạc Tông mới tặng một ngọn núi cho họ, cũng coi như lời chúc phúc tốt đẹp nhất.
“Nào nào nào, mời vào, đừng khách sáo”, ở cổng vào, Hùng Nhị mặc đồ đỏ không ngừng mời mọi người vào trong.
Phải nói rằng hắn ta mặc đồ tân lang màu đỏ vào trông cũng rất ra dáng.
Nhưng nhìn từ xa hắn ta vẫn như một khối gì đó, dáng người không cao thêm mà mỡ cũng chẳng giảm.
“Kỳ lạ thật, tối qua ta lại mơ thấy cô gái nhỏ rơi vào tay gã đàn ông tồi”, Tạ Vân bước đến, vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt bên tím bên xanh nhìn thế nào cũng thấy giống mắt gà chọi.
“Nào nào nào, đặt quà mừng xuống, còn ngươi có thể về được rồi”, Hùng Nhị rất tự giác nhận lấy hộp quà trong tay Tạ Vân, tiếp đó đẩy hắn ta ra ngoài.
“Bà nội ngươi, ta…”, Tạ Vân mắng mỏ, còn chưa nói xong đã bị bàn tay to từ phía sau kéo sang một bên, nhìn lại thì thấy là Hoắc Đằng cao lớn thô kệch.
“Thời gian trôi nhanh thật, chớp mắt ngươi đã thành thân rồi”, Hoắc Đằng bước tới ôm Hùng Nhị.
“Nhớ lại chúng ta khi đó đúng là tuổi trẻ bồng bột”, vẻ mặt Hoắc Đằng hoài niệm, hồi tưởng một lúc hai mắt bắt đầu ngấn lệ.
“Ôn lại chuyện xưa cũng vô ích, đưa quà mừng đây”, Hùng Nhị không bị chiêu này của Hoắc Đằng lừa, cứ thế xoè bàn tay nhỏ mập mạp ra.
“Ngươi thật là”.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.