Bùm! Đùng! Đoàng!
Đông Lăng Thương Nguyên hỗn loạn, mây đen giăng kín trời, sấm vang chớp giật, một luồng uy áp vô song khiến thiên địa run sợ bộc phát ra từ cơ thể Thánh tử Thần Triều, toàn thân có đạo tắc được hình thành từ phù văn sấm sét, đó là sát khí vang dội cổ kim, xuất hiện dưới hình dáng này.
Thoáng chốc, đất trời kết thành băng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, thậm chí không khí cũng bị đóng băng.
Khí tức này… Thần Huyền Phong!
Trong mắt chư vương các đời và hậu duệ của các hoàng đế đồng thời loé lên một tia thần mang sắc bén, như thể đã nhìn thấu thứ gì đó.
“Thì ra là vậy”, Ma Vương Quỳ Vũ Cương dán mắt vào Thánh tử Thần Triều: “Truyền sức mạnh cho nhau, hắn là đạo thân”.
“Hay lắm Thần Huyền Phong, đến chúng ta cũng bị lừa”, Yêu Vương lạnh lùng nói.
“Thật sự khiến ta bất ngờ”, Đại Sở Hoàng Yên hít sâu một hơi.
“Ai có thể nghĩ rằng Thánh tử Thần Triều lại là đạo thân của Thần Vương Thần Huyền Phong chứ”, Long Đằng thở dài.
“Sát… Sát khí mạnh quá”, người xem tứ phía tái mặt, hai chân run run, vô thức lui về phía sau, cho dù cách rất xa họ cũng vẫn bị luồng sát khí đó làm cho hít thở không thông.
“Chín phần sức chiến đấu của Thần Vương”, Diệp Thành đi trên không, dừng lại ở nơi cách Thánh tử Thần Triều ba trăm trượng, khoảng cách này là khoảng cách cực hạn của Phi Lôi Thần, đồng thời cũng là khoảng cách cực hạn của Thiên Chiếu.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.