“Mạt tướng không dám chối từ”, chín người quỳ một gối dưới đất, giọng nói mạnh mẽ vang dội, trên mặt là vẻ quyết tâm, xem cái chết nhẹ tựa lông hồng. Thân là tướng quân, họ phải bảo vệ gia đình, bảo vệ tổ quốc, có chiến tranh, họ chưa bao giờ nao núng, dù là chiến tranh giữa các thần tiên, nếu có mệnh lệnh, họ cũng không quản ngại khó khăn, xông pha trận mạc.
“Ta không cần mọi người ra chiến trường”, Hồng Trần Tuyết nhẹ giọng nói.
“Không… Không ra chiến trường?”
“Ta cần mọi người ở lại đây, chỉ huy tu sĩ Đại Sở đánh trận”.
“Mạt… Mạt tướng sợ không làm được”, nghe vậy, chín người đều run lên, tiên nhân ở mãi trên cao, nói chuyện với tiên nhân họ đã run rẩy sợ hãi rồi, huống hồ là chỉ huy tiên nhân đánh trận, họ nghĩ còn không dám nghĩ.
“Đây là chiến trường của mọi người”, Hồng Trần Tuyết nâng cao giọng, mang theo vô vàn uy nghiêm: “Trận chiến này liên quan đến sinh tử của vùng đất này, tất cả tu sĩ đều phải tham gia chiến đấu, mọi người đều là tướng quân cả đời chưa bao giờ thất bại, ta cần sự sáng suốt với tư cách là thống soái của mọi người, giúp Đại Sở đánh thắng trận này”.
Nghe vậy, chín người phía Sở Hùng đều nhíu mày.
Họ đều là tướng quân chinh chiến sa trường lâu năm, người bình thường không thể so sánh, sao lại không nghe ra ý của Hồng Trần Tuyết? Chắc chắn Đại Sở đã tới giây phút vô cùng nguy nan, đến Hồng Trần Tuyết chỉ huy tác chiến cũng phải ra trận, họ có thể tưởng tượng được trận chiến này khốc liệt nhường nào.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.