Lâm Thi Hoạ ngập ngừng một lát nhưng vẫn dùng một tay kết ấn giải cấm chế bên trong cơ thể của Pháp Luân Vương.
Cấm chế linh hồn vừa được giải, một luồng ánh sáng hữu hình chiếu từ phần đỉnh đầu của Pháp Luân Vương lên trên trời, xuyên tận thiên tiêu khiến thiên địa cũng phải rung chuyển về uy lực khủng khiếp này, vị vương cái thế lại lần nữa xuất hiện với thần uy cái thế.
Đây!
Ba vị ma tướng mặt mày tái nhợt lần lượt gằn lên.
Đột nhiên, Thiên ma binh rợp trời sát phạt đến, bức màn đen che trời khiến thiên địa tối tăm đi trong chốc lát.
Các người coi Đại Sở của ta không có ai tồn tại sao?
Pháp Luân Vương hắng giọng lạnh lùng, ông ta dùng một tay kết ấn quyết, hư thiên lập tức nứt lìa, vô số minh quang xuyên từ trên trời xuống còn ông ta đứng sừng sững giữa đại địa, nếu nhìn kĩ thì chính là từng lão nhân cổ quái với hình dạng dị thường xếp thành từng đội ngũ chỉnh tề, số lượng khổng lồ, cho dù là Diệp Thành nhìn thì cũng không khỏi rợn người.
“Thông thông linh?”, ông lão mặc hắc bào của Thiên Đình kinh ngạc.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.