Chín năm, hắn vẫn như xưa, cứ cách một khoảng thời gian lại thi triển Tiên Luân Thiên Đạo nhưng không một lần nào thành công.
Chín năm, phản phệ của Tiên Luân Thiên Đạo đã ảnh hưởng tới căn cơ của hắn, cho dù là Hoang Cổ Thánh Thể thì cũng không chịu nổi phản phệ của năm tháng, linh hồn bản mệnh của hắn đã bị thương.
Đây quả là một hành trình đơn độc, mười mấy năm trời không hề có ai nói với hắn lời nào.
Hắn không biết phải đi bao xa, chặng đường này quá mơ hồ.
Diệp Thành nhiều lần ngoảnh đầu lại như thể có thể trông thấy bóng tối vô bờ bến, nhìn thấy sơn hà rộng lớn và cũng như nhìn thấy năm tháng dài đằng đẵng, nhìn thấy từng bóng hình quen thuộc, lạ lẫm.
Năm nay hắn đã bốn mươi lăm tuổi.
Có lẽ đối với hắn thì đã không còn định nghĩa nữa, trong thế giới tăm tối mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.
Diệp Thành mỉm cười mỏi mệt, hắn lại quay người bước vào bóng tối không thấy điểm dừng, bóng hình hắn cô liêu, hắn giống như một du khách cô đơn đang tiến về phía trước, như thể cho tới khi hao kiệt tới giọt máu cuối cùng mới thôi.
Chín năm rồi lại chín năm, hắn đã năm mươi tư tuổi, mái tóc đen đã điểm vài sợi bạc.
Bóng tối vô định vẫn choán lấp không gian phía trước, Diệp Thành lê thánh thể mỏi mệt trong hố đen không gian, nơi này có chứa rất nhiều sự tồn tại đáng sợ, đối với chúng mà nói thì Diệp Thành chỉ như con kiến, mỗi một bước đi hắn đều hết sức thận trọng.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.