Một, hai, bốn, bảy điểm, tiểu! 
 Giọng người đàn ông vạm vỡ kia sang sảng, ông ta mở cái bát ra một cách điêu luyện sau đó không quên bái phục những người đặt tiểu. 
Mẹ kiếp! 
 Thế rồi xung quanh bàn cược liên tiếp vang lên những tiếng mắng chửi ầm ĩ, nước bọt bắn tứ tung, phần đa từ những người thua cược. 
 Được lắm! Được lắm! 
 Những người thắng cược mặt mày tươi rói, họ vơ hết số nguyên lượng thắng được về, chốc chốc còn ném cho những tu sĩ thua cuộc ánh mắt khiêu khích, nếu không phải ở U Đô có cấm chế rất mạnh thì chỉ cần từng cặp mắt kia cũng có thể đủ lý do khiến nơi này bốc hoả rồi. 
 “Không ổn rồi”, bên cạnh Diệp Thành, Phạm Thống mắng chửi liên mồm, chẳng phải vì ông ta vừa thua đậm ngay ván đầu tiên đã mất đi năm mưoi nguyên thạch sao? Nguyên thạch khó kiếm, cho dù là một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng cũng phải xót xa. 
 “Nào nào, đặt to được to đặt nhỏ được nhỏ”, người đàn ông vạm vỡ của nhà cái lại bắt đầu hô hào và lắc lắc cái bát rất có nhịp điệu. 
 Diệp Thành lấy ra năm mươi viên nguyên thạch nhưng không đặt cược luôn mà đợi người đàn ông kia úp bát xuống. 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-vo-truyen-ky/877366/chuong-2690.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.