Trương Văn Trọng bước nhanh tới trước người Vưu Giai, áy náy cười nói: “Xin lỗi, để cô đợi lâu.”
Vưu Giai lắc đầu nói: “Cũng chờ không lâu lắm mà, tôi cũng vừa lái xe trong bãi đỗ ra mà thôi.”
Tình cảnh Trương Văn Trọng và Vưu Giai vừa cười vừa nói làm những người đang ở chung quanh vây xem rất kinh ngạc.
Tuy rằng bọn họ cũng từng suy đoán vị mỹ nữ xinh đẹp trẻ tuổi lại có tiền này đang chờ người có dáng dấp như thế nào, nhưng làm sao cũng không hề ngờ được một tiểu mỹ nhân xuất chúng như nàng lại chờ đợi một người vô cùng bình thường.
Gương mặt của Trương Văn Trọng chỉ có thể nói là thanh tú bình thường, không tính là đặc biệt.
Ở trong đại học Ung Thành còn có rất nhiều người suất khí hơn hắn nhiều.
Tuy rằng khi tiếp xúc lâu ngày với hắn là có thể phát hiện ra hắn có một loại khí chất bất phàm nhưng hiện tại ở ngay cửa trường đại học, ai có thể nhìn ra được khí chất xuất chúng của hắn đây?
Huống chi bộ quần áo trên người Trương Văn Trọng cũng cực kỳ bình thường giá rẻ, đánh giá hắn từ đầu đến chân tối da cũng chỉ khoảng hơn một trăm nguyên mà thôi.
Thế nhưng nhìn Vưu Giai đối diện, chỉ cần chiếc kính râm trên mặt đã có trị giá hơn một ngàn nguyên, đủ để mua mười bộ đồ trên người Trương Văn Trọng.
“NGười này là ai? Là sinh viên trong trường đại học chúng ta sao? Hắn có quan hệ gì với vị ngự tỷ vừa đẹp vừa có tiền này?”
Những người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-y/926520/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.