Nhìn theo bóng lưng Dương Nghị lủi nhanh, Vưu Giai và Đàm Thanh giống như chợt phấn khởi, thoải mái nở nụ cười.
Nhất là Vưu Giai, cười vô cùng hài lòng.
Mấy ngày nay, bởi vì sự dây dưa của Dương Nghị mà sinh ra sự tức giận oán nộ, ngay lúc này chợt biến mất sạch sẽ.
Tâm tình của nàng cũng bởi vậy chợt thoải mái hắn lên.
“Cám ơn.” Trương Văn Trọng tiếp nhận chậu An Hồn hoa từ tay người bán, thoả mãn gật gật đầu.
Có thể ở ngay hoa cỏ quỷ thị miễn phí có được một chậu linh dược tài địa cấp tam phẩm là chuyên mà trước đó hắn thật sự không ngờ, điều này cũng làm cho hắn tràn ngập chờ mong đối với hoa cỏ quỷ thị.
Nếu có thể ở chỗ này tìm được An Hồn hoa, nói không chừng cũng có thể tìm được loại linh dược khác!
Ôm chậu An Hồn hoa, Trương Văn Trọng cùng Vưu Giai và Đàm Thanh tiếp tục đi quanh hoa cỏ quỷ thị.
Tuy rằng liên tục nhìn xem mấy quầy hàng cũng không tìm thấy linh dược, nhưng Trương Văn Trọng cũng không cảm thấy phiền muộn.
Bởi vì chỉ cần có chậu An Hồn hoa này thì lần đi hoả cỏ quỷ thị này xem như đã rất viên mãn rồi.
Ngay khi Trương Văn Trọng đi tới quầy thứ bảy, hắn đột nhiên cảm giác say gáy nổi lên một cảm giác rét lạnh yếu ớt.
Giác quan thứ sáu của hắn rất nhạy cảm, lập tức nhận ra có một ánh mắt âm lãnh từ sau lưng nhằm về hắn.
Trương Văn Trọng quay đầu nhìn lại, chợt thấy một trung niên nam tử mặc tây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-y/926627/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.