Lão nhân đưa đám người Trương Văn Trọng đi lòng vòng một hồi.
Cuối cùng mới tiến vào tiểu khu, gõ cửa một căn nhà đang đóng cửa im lìm.
Đi vào vừa nhìn, căn nhà dân này rõ ràng đã được cải tạo thành phòng khám.
Diện tích bên trong khá chật, có mười mấy người vừa ngồi vừa đứng chen chúc nhau.
Xem tư thế của bọn hắn, tựa hồ đều tới tìm Trương thần y khám bệnh.
Bất quá bọn hắn có thể che mắt được người thường, nhưng lại không thể lừa gạt nổi Trương Văn Trọng.
Hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra, mười mấy tên trong đám người, chân chính mắc bệnh chỉ có một hai gã, toàn bộ số còn lại đều là giả trang mà thôi.
Nhìn thấy nhiều người chen chúc trong phòng khám, dì Trần không khỏi nhíu mày nói: “Uy, đông người tói khám như vậy sao? Xem ra chúng tôi sẽ phải chờ đợi khá lâu đó nha.”
Lão nhân vội vàng giải thích nói: “Nhiều người cũng chứng tỏ y thuật của Trương thần y rất cao siêu!” Lao âm thầm tiến đến bên tai dì Trần, hạ giọng ra vẻ thần bí noi tiệp: “Bà chị, nếu các người muốn Trương thần y khám bệnh trước, không phải chờ đợi mất thòi gian, cũng không phải không có biện pháp, chẳng qua mất thêm một chút tiền lẻ thôi mà.”
“Bao nhiêu tiền?” Dì Trần tò mò hỏi.
Lão nhân dựng một ngón tay lên, nói: “Một trăm đồng!”
Dì Trần kinh hô: “Một trăm đồng? Nhiều như vậy ư?”
Lão nhân không vui, lầm bầm nói: “Một trăm đồng có gì nhiều đâu? Thời buổi này, các chuyên gia ở bệnh viện lớn đều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-y/927703/chuong-446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.