Ngay khi Lữ Nham nhe răng cười nghênh ngang đi tới hướng Trương Văn Trọng và Trần Hi, Diệp Vô Đạo quay đầu nói với Phiến Lục: “Chỗ của ngươi hẳn còn rượu ngon chứ? Lấy ra hai bình! Chúng ta vừa thưởng thức rượu ngon, vừa xem Lữ Nham giáo huấn hai tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng, Chẳng phải là sảng khoái sao?”
Phiến Lục không dám chậm trễ, cúi đầu khom lưng đáp: “Chỗ của tôi trùng hợp còn lại hai bình rượu Mao Đài trữ năm tám năm, nghĩ hẳn hợp khẩu vị các vị, tôi đi lấy.” Dứt lời hắn tự mình quay vào trong kỹ túc xá, sau một lát, lấy ra hai bình rượu Mao Đài, còn rất cẩn thận tìm kiếm thêm một ít món điểm tâm.
Tiếp nhận bình rượu Mao Đài, mở nắp vừa nghe, Diệp Vô Đạo thỏa mãn gật đầu, thuận miệng khen một câu: “Ngươi đúng là không tệ.” Phiến Lục vui mừng quá đỗi, càng cười đầy vẻ nịnh bợ.
Giờ khắc này, ngoại trừ Trương Văn Trọng và Trần Hi, mọi người đều nhận định Lữ Nham có thể dễ dàng thu thập hai người bọn họ.
Mà Diệp Vô Đạo, càng xem chuyện này như một vỡ kịch tiêu khiển.
Nhìn biểu tình trào phúng của Lữ Nham, Trần Hi hừ lạnh một tiếng, định tiến lên nghênh chiến.
Nhưng hắn vừa mới bước ra một bước, đã bị Trương Văn Trọng ngăn cản: “Người này tuy rằng đáng ghét, cũng đã có tu vi Kim Đan sơ kỳ, dù ngươi có nhiều pháp bảo, phù chú hộ thân, nhưng muốn chiến thắng hắn, tỷ lệ cũng rất thấp.
Cho nên để ta gặp hắn đi.”
“Dạ.” Trần Hi đáp, thu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-y/927856/chuong-497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.