Những món linh tài kia không chỉ hấp dẫn lực chú ý của Trương Văn Trọng, đồng thời cũng khiến cho một số tu chân giả khác thèm muốn.
Dù sao phẩm chất của số linh tài này đều không sai, giá cả quy định cũng chỉ có ba trăm viên đan dược nhất phẩm mà thôi.
Cho nên, sau khi Khâu Đại Bảo thông báo bắt đầu tiến hành đấu giá.
Chỉ ngắn ngủi hơn mười giây đồng hồ qua đi, những món linh tài kia liền từ ba trăm viên đan dược, nhảy vọt lên tới một ngàn viên.
Ngay cả như thế, nhưng vẫn có không ít người còn đang tranh giành định giá.
Có lẽ bởi vì lần đấu giá Huyền Mộc chiết phiến ảnh hưởng.
Mà giờ phút này mọi người tham dự trưởng đấu giá đang rất hào hứng.
Động một chút lại sẽ tăng giá lên gấp mấy lần.
Trước tình huống bắt buộc, Trương Văn Trọng đành phải nâng thẻ bài của mình lên.
Trực tiếp đẩy mức giá lên tới gấp ba lần: “Ta ra ba nghìn viên đan dược nhất phẩm.”
Ba nghìn viên đan dược nhất phẩm đã vượt quá giá trị thực chất của số tài liệu này.
Sở dĩ Trương Văn Trọng báo giá như vậy, chính là muốn hù dọa đám người cạnh tranh, để cho mình thuận lợi hơn, mau chóng thu những món linh tài kia vào trong túi của mình.
Quả nhiên, khi nghe Trương Văn Trọng báo ra con số ba nghìn viên đan dược nhất phẩm xong.
Rất nhiều tu chân giả đều phải nhíu mày lắc đầu, bỏ qua vụ buôn bán này.
Cũng có người thì ngoảnh mặt nhìn về phía Trương Văn Trọng, bĩu mồi khinh thường, nhỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-y/927962/chuong-530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.