Giọng Lục Thần Phong như đang lừa con nít, Lâm Triều Sinh cong môi, lắc đầu: “Không tin.”
“Em chọn vị trí rất tốt.” Lục Thần Phong vừa nói vừa lấy một viên đá thuần trắng trong túi áo khoác ra, đặt vào tay Lâm Triều Sinh rồi canh chỉnh góc độ: “Hướng vào ánh trăng một chút, nhìn kỹ nhé.”
Lâm Triều Sinh nửa tin nửa ngờ cử động cổ tay, đoạn giật mình mở to mắt. Viên đá trong lòng bàn tay trông như một đám mây đặc quánh, dưới ánh sáng chiếu rọi, có thể nhìn thấy rõ ràng tia sắc bảy màu mờ ảo ẩn hiện bên trong.
Giữa không gian mờ tối, Lâm Triều Sinh nâng một đám “mây ngũ sắc” trong tay, Lục Thần Phong nói: “Hai năm trước, tôi quyết định dùng đá mặt trăng[1] để sáng lập thương hiệu trang sức của mình. Tuy đá mặt trăng không nổi tiếng, song lửa đá quý[2] của nó rất đẹp, rất được lòng các nhà thiết kế.”
[1], [2]
Lâm Triều Sinh thoáng hé môi rồi lại thôi, Lục Thần Phong hỏi: “Em muốn nói gì?”
“Chỉ là tôi cảm thấy…” Lâm Triều Sinh rất thích thú với viên đá này, y ngước mắt nhìn Lục Thần Phong, “Cũng lãng mạn thật.”
“Theo suy nghĩ chủ quan đi, tôi luôn cho rằng đá quý là món quà tuyệt vời nhất mà thiên nhiên ban tặng cho nhân loại.” Lục Thần Phong cầm bình giữ nhiệt, đổ một chút nước nóng vào ly của Lâm Triều Sinh, mấy lá trà phổ nhĩ lại nổi lềnh bềnh trên mặt nước, “Bản thân sự tồn tại của chúng đã là một loại lãng mạn.”
Lục Thần Phong bẻ câu chuyện sang một hướng khác: “Tôi ra ngoài kiếm cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieng-vong-ngay-hoa-no/1991222/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.