Mưa đêm đã tạnh, Hiểu Tinh Trần bước qua cửa đá, tay bê chén cháo khẽ run. Tiết Dương ngồi trên giường, nhìn về phía y thật lâu...
Bước chân của Hiểu Tinh Trần quá mức chậm chạp, mãi mới tiến lại gần phía hắn. Y cắn khóe môi, khẽ nói:
- Tiết Dương, ta nấu cháo cho ngươi...
Y nói xong, nhưng không đưa chén cháo về phía hắn ngay, mà do dự hơi lùi ra phía sau. Tiết Dương cười, tự qua lấy chén cháo. Hiểu Tinh Trần vẫn còn dùng dằng, tay nửa muốn buông chén, nửa lại cố giữ lấy.
Hắn không hề khó chịu vì hành động của y, nửa đùa nửa thật hỏi:
- Sao thế? Ngươi cũng muốn ăn à? Hay là...đạo trưởng đã bỏ gì vào trong cháo?
Lời hắn vừa thoát khỏi miệng, Hiểu Tinh Trần quả nhiên bị kinh hãi, toàn thân đều cứng nhắc, chén cháo liền nằm trong tay Tiết Dương hoàn toàn.
Y trầm lặng, cúi thấp đầu, khóe môi giật giật trùng xuống, muốn nói lại không phát ra nổi thanh âm nào.
- ...
Tiếng cười của Tiết Dương chợt to hơn, trong trẻo mà lạnh lẽo... Hắn dùng muỗng khuấy khuấy một chút, lại tiếp tục nói:
- Ha, nếu ngươi muốn ta chết như thế, ta làm theo ý ngươi. Nhưng mà, ngươi đừng hối hận đấy...!
Ánh mắt Tiết Dương sâu thẳm, sâu đến chẳng thể nào lường được. Lúc này hắn mới hiểu, đâu phải cứ đau đến thấu tận tâm can đều phải khóc lóc thảm thiết. Qua hai đời, cuối cùng người Hiểu Tinh Trần chọn, vẫn không phải hắn...
Y từng nói sẽ ở bên hắn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tiet-hieu-lieu-khuoc-ky-vang/1787483/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.