Mấy ngày đều như vậy, Tiết Dương cảm giác bản thân buồn tẻ sắp chết, Hiểu Tinh Trần không có để ý hắn.
Hắn vẫn đều đặn làm việc nhà, vẫn nấu cơm, vẫn dỗ ngọt y, vẫn chịu đựng lạnh nhạt, không có khiến y tức giận thêm. Mặc dù hắn cũng không rõ mình sai chỗ nào nữa...
Vừa nấu cháo xong, đưa một muỗng đến bên miệng Hiểu Tinh Trần, y liền nhăn mày gạt ra:
- Ta có tay có chân.
- Nhưng...
Muốn nói lại thôi, Tiết Dương đành hạ muỗng xuống. Hắn định nói: “Nhưng ngươi không có mắt”...
Tiết Dương thở dài, thật sự muốn rõ ràng, hỏi:
- Ngươi giận ta à?
Hiểu Tinh Trần hơi cúi đầu, vẫn lạnh nhạt:
- Không giận.
- Thật?
- Thật.
- Vậy cười ta xem.
- ...
Hiểu Tinh Trần dứt khoát đứng dậy. Ai rảnh cười cho hắn xem!
Tiết Dương xác thực bị y giận, cũng đứng dậy:
- Vậy ngươi nói ta sai ở đâu? Ngươi đừng im lặng mãi như thế.
Hiểu Tinh Trần hướng mắt nhìn hắn, vẫn im lặng. Tiết Dương có chút không kiên nhẫn, giọng cũng to hơn bình thường:
- Hiểu Tinh Trần!
Hiểu Tinh Trần cực kì ít khi nổi giận, nghe giọng hắn xong lại không vui nữa, thanh âm phát ra trầm xuống chút:
- Ngươi lớn tiếng với ta?
Tiết Dương bực bội:
- Phải thì thế nào? Ngươi còn không nói rõ ràng, ta đi!
Hiểu Tinh Trần cầm lấy Giáng Tai treo đầu giường, nhanh chóng ném vào tay Tiết Dương, lạnh nhạt:
- Vậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tiet-hieu-lieu-khuoc-ky-vang/305004/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.