Nước mắt của Xa Ly Tử thấm đẫm quần áo của Hạ Chí. Anh không ngờ cô có thể khóc nhiều như thế, từ nhỏ đến lớn cô lúc nào cũng tươi tắn rạng rỡ, hiếm khi bộc lộ cảm xúc tiêu cực, chứ đừng nói tới việc khóc một cách yếu ớt như lúc này.
Trừ những lúc bị Phạm Nhiêu Nhiêu cầm chổi đuổi đánh, về cơ bản Xa Ly Tử chưa bao giờ khóc.
Cảm thấy tiếng khóc của người trong tay mình đang chậm lại. Hạ Chí nâng đầu cô lên, lấy ống tay áo lau đi những giọt nước mắt trên mặt.
Cơ thể Xa Ly Tử vẫn run lên từng cái, mắt mũi đỏ ửng, đáng thương vô cùng. Hạ Chí cảm thấy trong lòng mưa như trút nước.
"Chúng ta về thôi." Anh nhẹ nhàng nói.
"Ừm..." Xa Ly Tử gật đầu, lặng lẽ nhảy lên ghế sau của xe đạp rồi vươn tay nắm lấy lớp vải quanh eo anh.
Gió lạnh rít gào, còn lạnh hơn trước, lạnh từ trong ra ngoài. Xa Ly Tử co người ngồi sau lưng Hạ Chí, đội chiếc mũ lông rộng rãi, khi di chuyển chóp mũi của cô vô tình chạm vào lưng anh.
Hơi ấm đang ở rất gần trong tầm tay, như thể nó là một sự mê hoặc thầm lặng. Xa Ly Tử do dự đưa mặt lại gần.
Qua từng lớp vải làn da cô cảm nhận được tấm lưng ấm áp và cứng rắn bên dưới, trái tim run rẩy dường như đã tìm được chỗ dựa vững chắc.
Cô mệt mỏi nhắm mắt.
Hạ Chí cứng ngắc đạp xe về nhà, xe đạp chạy trên đường cứng lúc này giống như đang lăn qua một thế giới mềm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-anh-dao-giang-tieu-luc/2322575/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.