cavien6666
Lạc Anh nhàm chán ở trong biệt thự vượt qua hai tuần lễ, trong lúc đó gọi cho ông ngoại hai lần.
Cô đặc biệt vì chuyện bản thân lừa ông ngoại, cảm thấy áy náy.
Chân thành xin lỗi ông vài lần, cũng giải thích rõ ràng chân tướng.
Ông thở dài: "Đứa bé ngốc... Ông ngoại thật sự không trách cháu...cháu trưởng thành, có ý nghĩ của riêng mình. Không nói với ông, khẳng định là sợ ông lo lắng, chỉ cần điểm xuất phát là tốt, ông ngoại sẽ không trách cháu."
Sau khi Đổng Đồng biết đại khái sự tình từ chỗ Lạc Bình Sinh, dần dần nới lỏng kiểm soát với Lạc Anh, đối mặt con gái cố tình gây sự, cũng chỉ cho là giống như trẻ con làm nũng cùng tranh cãi ầm ĩ, sẽ không lại mắng cô nữa.
Mỗi ngày buổi tối làm đồ ăn đều là Lạc Anh thích ăn, trong tủ quần áo quần áo váy luôn là sang trọng và cao cấp, cùng với đồ trang điểm không bao giờ dùng hết...
Thái độ duy nhất không đổi là, không cho phép cùng người đàn ông kia tiếp xúc.
Đổng Đồng cũng giải thích lý do của mình: "Mẹ từ nhỏ đến lớn không thế nào quản con, nhưng là hiện tại đã trở lại, có khả năng quản con, muốn cho con mọi thứ tốt nhất. Cho con ở phòng tốt nhất, cho con mặc quần áo đẹp mắt nhất... Con gái của ta, bất kể là ngoại hình hay là học tập đều là đứng đầu, đương nhiên, cũng phải ở cùng với người tốt nhất."
Lạc Anh cũng nhìn ra bà thay đổi, nhưng như trước cảm thấy vô lực.
"Tôi thực không giống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-anh-dao/1386050/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.