Trong lòng Vương Anh đột nhiên không cầm được mà thoáng lạnh lẽo một cái. Trời dần về tối, mọi người ngoài đường cũng đã thưa dần. Chỉ còn hắn ở trong góc nhỏ này một mình. Vương Anh nhíu mày một cái, sau đó lại tiếp tục xem xét hòn đá.
Những hòn đá xung quanh đều trơn bóng một cách bất thường. Hòn đá hắn vừa chạm tới là hòn ở chính giữa. Nó không to lắm, có màu trắng khá đẹp mắt. Vương Anh lần lượt thử từng hòn một. Tất cả đều không nhúc nhích gì.
5 hòn đá xếp thành một hình tròn, ở giữa là hòn đá to nhất, duy nhất có máu trắng. Vương Anh hồ nghi, đang định đưa tay thử lại thì điện thoại reo.
-“Alo?”
Vương Anh nghe máy, có chút bực mình. Giọng Thiên Nam vừa nhấc máy lập tức đã đạp ngay vào tai hắn.
-“Vương Anh. Ông đang ở đâu? Tiểu Bạch đang nốc rượu này. Về nhanh lên.”
………………
Lúc Vương Anh về tới nhà đã thấy ngay một cảnh tượng không mấy hay ho. Tiểu Bạch cùng Tiểu Mễ đứng trên chiếc bàn ở phòng khách, một người tay cầm cây chổi quét nhà, một người tay cầm chai sâm banh của hắn. Khoé môi Vương Anh giật giật. Hắn nói không nổi, đứng im mất nửa ngày.
Thiên Nam đang khổ sở đứng dưới đất, cố gắng kéo 4 người xuống, thấy Vương Anh về lập tức như thấy vàng. Hắn mắt sáng rỡ, sau đó có chút van lơn giúp đỡ.
-“Tôi không biết đâu. Lúc về đã thấy thế này rồi.”
Tiểu Bạch đang hát một ca khúc gì gì đó, quay ra nhìn thấy Vương Anh, lập tức hét lên một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-bach-o-ben-anh/1672853/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.