-“Ngươi… Các ngươi là ai?”
Vương Kim Sa nét mặt kinh hoàng nhìn đám nam nhân trước mắt. Vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy một đám nam nhâm đứng trước mắt, cơ hồ có chút sợ hãi. Thập Công Chúa được yêu mến như cô, vốn trước nay suy nghĩ rất đơn giản. Ai Ai cũng là người tốt.
Thế nhưng, đám nam nhân này, nhìn ngang nhìn dọc không ra tốt chỗ nào.
Không sao. Có thể là vẻ ngoài không được đẹp đẽ nên mới thế.
-“Đại ca. huynh nghĩ nên đòi bao nhiêu?”
-“Ít nhất cũng 10 vạn. Đằng nào cũng là công chúa cơ mà”
-“Nếu lão hôn quân đó không chịu? 10 vạn… có vẻ hơi cao a.”
-“Vậy chúng ta chặt một ngón tay của con bé này. Nhất định khiến lão ta sợ hãi mà nôn ra. Nếu lão không thèm để tâm, xem như chúng ta mây mưa với con bé này cũng được.”
Oa… Cái này không gọi là người tốt đâu a. Cái gì mà muốn chặt ngón tay cô? Mây mưa là cái gì chứ? Mặc kệ là gì. Chặt ngón tay nhất định rất đau a. Kim Sa không kịp nghe thêm điều gì, chỉ nghe tới việc mình sẽ bị chặt tay, cư nhiên chỉ còn nghe loáng thoáng, nhanh chóng ngất đi.
………….
Mơ màng. Mơ màng.
Xung quanh Kim Sa độc một màu trắng. Cô mở mắt ra đã nhìn thấy màu trắng. Vừa ý thức được mình còn sống, Kim Sa nhanh chóng đưa tay lên, kiểm tra mấy ngón tay. Thở phào một cái. Tốt quá. Còn đủ 10.
-“Công chúa, người tỉnh rồi?”
Sau lưng truyền đến một tiếng nói thanh nhẹ. Kim Sa giật mình quay lại.
Phía sau lưng cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-bach-o-ben-anh/1672878/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.