Đường Chính Ngôn nghe nói Bồ Đào muốn tăng tốc, nói:
“Nơi này cách huyện Vạn Thành nếu là tốc độ bình thường thì chỉ cần nửa ngày là đến, nhưng nhân mã của chúng ta quá đông, y lại không thể chịu được đi đường nhanh, cũng phải mất thời gian hơn nửa ngày.”
Tiểu Trúc Tử thầm nghĩ nếu không khéo còn không được chút thời gian này. Hắn có chút lo lắng mà xoa xoa tay, bản thân cũng không biết có hay không nên nói cho Quận mã tình hình của thiếu gia nhà hắn, Đường Chính Ngôn đã nghĩ đến điều gì đó, đẩy hắn ra đi nhanh về phía xe ngựa.
Đườg Chính Ngôn kêu người dừng xe ngựa, đẩy cửa xe ra đi vào, đi vào liền thấy Bồ Đào nghiêng người tựa lên vách xe, một tay nâng bụng, một tay gắt gao nắm chặt mép cửa sổ xe, sắc mặt trắng bệch, cắn chặt môi dưới, vẻ mặt đau đớn.
“Bồ Đào!”
Đường Chính Ngôn kinh hãi, vội đi qua vuốt bụng của y hỏi:
“Làm sao vậy? Ngươi sao thế này?”
Bồ Đào còn chưa kịp nói, Đường Chính Ngôn cũng cảm thấy cái bụng vốn mềm mại của Bồ Đào ở dưới tay mình đột nhiên căng cứng lên. Hắn theo bản năng ấn xuống, lại cảm thấy cứng rắn giống như tảng đá.
Ngũ quan của Bồ Đào nhăn lại, môi dưới càng cắn chặt hơn.
Đường Chính Ngôn căng thẳng trong lòng, đỡ lấy y nói:
“Còn kiên trì được không? Bây giờ còn đang ở trong núi, cáchhuyện Vạn Thành còn lộ trình một ngày…”
Mấy ngày này bởi vì đường núi khó đi, thôn trang cũng ít, có khi còn phải ăn ngủ trong rừng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-bo-dao-truy-phu-ky/345591/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.