- Thông thường Vamp sống trong hang, nhưng sao Shu lại sống ở tòa lâu đài này ?_My đi quanh lâu đài của Shu- Bởi vì nó thuộc Quý tộc_một chàng trai, à không, đúng là một vamp trông rất lịch lãm, nghiêm túc và tránh khỏi...lạnh lùng đứng dựa vào tường lãnh đạm nói
- Ngươi là.....
- Ta là ai không quan trọng, cô ở gần nó có sợ không ?
- Có lẽ....Shu cũng không đáng sợ mấy...chỉ là..._My ấp úng
- Hừm, tính chiếm hữu của nó rất cao, nếu đã rơi vào tay nó thì mãi mãi sẽ là của nó, cô nên nhớ_quý ông vamp đó nói rồi biến mất
- Là của Shu...Mãi mãi..._My vừa đi vừa suy nghĩ lời nói đó
Shu đã về đến nhà, phải, đã về lâu lắm rồi, đủ để nghe cuộc trò chuyện của 2 người.
- À...Phải_My sực nhớ ra cái gì rồi lôi cái điện thoại trong túi áo ra.
"Píp...píp..."_My bấm một dãy số dài
*Trong khi đó ở nhà nó-cả hội đang ngồi nhà nó suy nghĩ cách cứu My*
" Khi xưa ngây thơ dại khờ tôi hay chê bai mình ngu si.
Rằng không biết làm gì, không biết cần chi, không biết mình là ai..
Bao năm bon chen ngoài đời soi gương nhìn vẫn thế.
Đầu vẫn rối bù xù, thân bé ú nu, ú nu.. ú ù.
Cứ sai đi vì cuộc đời cho phép.
Cứ yêu đi dù rằng mình ngu si.
Ai lừa ai, ai hờn ai, ai giận ai, ai thù ai.. cho qua đi.
Cứ đam mê dù nhiều người cười chê.
Và cứ vui lên, vì ta không.. cô đơn.
Vì tôi còn sống.
Vì tôi còn hát lên.
Vì tôi còn viết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-cong-chua-ha-pham/2260058/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.