Vân Giang Loan.
Trong bếp, Tư Lưu lén lút nhìn ra phòng khách rồi lại như cái đuôi đi theo sau Dung Kính, nhịn không được phàn nàn: "Hắn tuy không nói thẳng, nhưng hắn tát ta một cái, đây là ý khẳng định là kỹ thuật của ta không được sao?"
Dung Kính nhìn mớ rau cần đã nhổ sạch rễ trong tay, ném thẳng vào bồn rửa, hỏi lại Tư Lưu: "Vậy thì là gì? Chẳng lẽ khen ngài kỹ thuật tốt à?"
Tư Lưu: "... Cũng không phải là không có khả năng. Ngươi lại không phải không biết tính cách của sư thúc Phùng Tị, miệng cứng, thích nói lời châm chọc."
Dung Kính cảm thấy y thật sự hết thuốc chữa rồi.
Không muốn nói thêm, cậu dứt khoát móc một lá bùa từ túi áo hoodie ra. Lá bùa cháy trên đầu ngón tay, một cái "vút" đã đưa con quỷ to xác bay ra khỏi bếp.
Không đợi Tư Lưu kịp phản ứng, Dung Kính đã "cạch" một tiếng đóng sập cửa bếp lại.
Chứng kiến toàn bộ quá trình, Tạ Trường Thời rũ mắt xuống, khóe môi cong lên, nói với Dung Kính: "Lần sau nói thẳng là sư thúc Phùng Tị rất hài lòng về ngài ấy."
Hả?
Như vậy, tiền bối Tư Lưu chẳng phải sẽ như một con mèo được v**t v*, vênh cái đuôi lên thật cao sao? Rồi lại đắc ý hớn hở đi tìm sư thúc Phùng Tị... Dung Kính không dám tưởng tượng khung cảnh đó sẽ "Tu La" đến mức nào.
Nhưng Tạ Trường Thời mặc kệ.
Hôm nay Tư Lưu đi theo Phùng Tị đến Vân Giang Loan, cứ như một con bọ bám đuôi, quấn lấy Dung Kính hỏi hết chuyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-cuong-thi-cung-tuong-the-gioi-hoa-binh/2913670/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.