“Tại sao phòng làm việc lại bừa bộn như vậy! Không có ai quét dọn à?”
Mới sáng sớm, trong lầu ba khoa văn truyền đến một tiếng chất vấn đầy bén nhọn.
Tính tình cô giáo Tưởng Như không được tốt lắm, trong giờ tự học còn xảy ra mâu thuẫn với học sinh nên trong bụng đầy lửa giận, đến phòng làm việc thấy hai thực tập sinh trẻ tuổi đang ngồi chấm bài tập thì bắt đầu giận cá chém thớt quở trách hai cô.
“Hai người không có mắt nhìn à, đến sớm cũng không biết dọn dẹp phòng làm việc! Hai cô chờ tôi tới dọn đúng không?”
Sở Chiêu ngẩng đầu lên khỏi đống bài văn, khàn giọng nói: “Phần bài tập này phải phát lại sau khi kết thúc giờ tự học buổi sáng, phải chấm nhanh ạ.”
“Hôm qua các cô đã làm gì, bây giờ mới tới sớm để sửa bài?”
Kim Tịch hơi tức giận, buồn bực nói: “Hôm qua bọn em đã giúp cô làm bài thuyết trình.”
“Vậy tôi sai rồi sao?”
“Cô Tưởng, tôi cảm thấy cô phân việc cho bọn tôi nhiều quá.” Sở Chiêu lấy dũng khí nói: “Những thực tập sinh khác có thể lên bụt giảng để giảng bài thử, còn bọn em mỗi ngày đều ngồi trong phòng làm việc sửa bài tập.”
Tưởng Như hơi thay đổi sắc mặt, quát mắng: “Cô có tài nghệ gì mà đòi lên giảng bài, ngay cả đi còn chưa học đã muốn chạy à!”
“Thì…do cô bảo bọn em sửa bài cho những lớp khác, ngay cả thời gian nghe giảng để học hỏi bọn em cũng chẳng có.”
Kim Tịch kéo kéo tay áo Sở Chiêu, bảo cô không nên nói nữa.
Người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-da-khuc/2227922/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.