Ban đêm, trong phòng ký túc 409.
Hứa Triều Dương đang đánh răng, nghe Bạc Diên nói muốn cùng các thành viên trong phòng 409 tham gia Hội Thơ Cốc Vũ, anh ta kinh ngạc lập tức nhổ hết bọt ra: “Hội thơ? Cậu nói gì? Cậu muốn làm cái gì?”
Kinh Trì giải thích: “Cùng Bạc gia của cậu đứng trên sân khấu, ngâm thơ trước bao nhiêu người.”
Hứa Triều Dương nuốt nước bọt: “Chuyện này còn cần tới chúng ta à, một mình Bạc gia đứng trên đó giống như một bài thơ đen tối rồi.”
Bạc Diên tiện tay ném cuốn Bách Khoa Toàn Thư Về Thơ Ca lên đầu anh ta.
Hứa Triều Dương nhanh nhẹn né đòn: “Tại sao cần nhiều người lên thế, tớ không tham gia được không?”
Kinh Trì nói: “Theo ý Bạc gia của cậu, nếu đứng trên sân khấu có bị chê bai thì nhiều người da sẽ dày hơn, đứng cùng nhau dày như bức tường, không sợ gì cả.”
Hứa Triều Dương:…
Đậu móa còn dày như tường.
“Không muốn đi cũng không sao.”
Bạc Diên cúi đầu nhìn video ngâm thơ trong điện thoại, thờ ơ nói: “Nghe Tịch thối nói bọn họ sẽ mời bạn học Khúc Huyên Huyên làm ban giám khảo, chính là hoa khôi ngành truyền thông, đến lúc gặp được bọn tớ sẽ hỏi thăm người ta giúp cậu.”
Bạc Diên nhắc tới hoa khôi ngành truyền thông, Hứa Triều Dương lập tức hưng phấn: “Nữ thần Huyên Huyên của tớ cũng tới à, còn làm giám khảm sao? Trời ơi trời ơi trời ơi!”
Anh ta vội vàng nhặt quyển Bách Khoa Toàn Thư Về Thơ Ca trên đất lên: “Ông đây phải biểu hiện cho tốt vào, phải để
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-da-khuc/2228028/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.