Edit: Salween
Beta: Gà
Kim Tịch vì đề cao “Giá trị con người” của mình nên thật sự tặng Bạc Diên vài túi đồ ăn vặt.
Kinh Trì biết, anh luôn luôn coi những thứ đồ ăn đầy chất hóa học này là “đồ ăn rác rưởi”, khiến người ta bị táo bón.
Kinh Trì thương lượng với anh, muốn rao bán những món quà vặt này ngoài hành lang phòng ngủ. Những tên đàn ông tứ chi phát triển kia cứ đói mãi vào buổi tối, sau khi ký túc xá đến giờ giới nghiêm đóng cửa thì mang mấy thứ này bán sang tay, có thể nâng giá lên mấy lần, đến lúc đó hai người chia đôi.
Bạc Diên dễ như trở bàn tay đập quyển sách vào đầu anh ta: “Nằm mơ.”
Mấy ngày nay, mỗi buổi tối, Hứa Triều Dương đều có thể nghe thấy tiếng “kẽo kẹt kẽo kẹt kẽo kẹt” ở giường dưới.
Anh ta ló đầu xuống, thấy Bạc thiếu gia của anh ta gác chân dài lên bàn ngồi đọc sách, trên tay cầm miếng khoai tây chiên, ăn ngon lành.
Hứa Triều Dương sáp tới, hết sức bi tráng nói: “Bạc thiếu gia, tớ biết cậu không thích ăn những thứ đồ ăn rác rưởi này, làm anh em tớ có thể chia sẻ với cậu…”
Nói xong anh ta chìa cái chân chó xấu xa về phía bịch bánh, Bạc Diên không cản, Hứa Triều Dương lòng tràn đầy vui mừng cầm lấy bịch bánh, không nghĩ rằng trong túi đã trống không.
“Mẹ! Cậu ăn cái gì mà ăn hả, cái này ăn hết rồi!”
Kinh Trì cười nhạo Hứa Triều Dương: “Chưa ăn xong còn để cậu đắc ý chắc.”
“Cậu ấy không phải nuôi dạ dày
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-da-khuc/2228074/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.