Edit: SamSam
Beta: Leia, Ivy, Lanius
– Cập nhật sớm nhất tại Loading9191.wordpress.com –
──── ∘°❉°∘ ────
Không màng đến vẻ sửng sốt của Mục Sanh, Kỳ Vân Kính trực tiếp vòng qua anh ta và đưa Ôn Nhiên cùng bước tới chào hỏi gia chủ. Thả một đóa hoa nhỏ màu trắng vào trong quan tài xong, lúc này anh mới nhìn sang Ôn Nhiên: "Cậu có muốn rời đi chưa?"
Cảm thấy bản thân bị lợi dụng như một công cụ hình người, Ôn Nhiên yếu ớt gật đầu. Không đi thì ở lại làm gì, tiếp tục làm bia phóng tiêu sao.
Vừa lên xe, cậu đã phóng ánh mắt ai oán về phía Kỳ Vân Kính, Kỳ Vân Kính mặt không đổi sắc nhìn cậu: "Có việc gì à?"
Ôn Nhiên rất muốn nói "có việc hay không trong lòng anh không tự biết sao", nhưng sợ bị Kỳ Vân Kính đá xuống xe giữa đường, đành im lặng quay đầu, dựa vào cửa kính ô tô và nhắm mắt: "Không có gì."
Khóe miệng Kỳ Vân Kính hơi nhếch lên, hỏi: "Chuyện Lận gia là như thế nào?"
Ôn Nhiên trợn tròn hai mắt trong chốc lát: "Anh đang tò mò hở? Thật không ngờ, anh vậy mà lại hiếu kỳ một chuyện không liên quan đến mình?"
Kỳ Vân Kính: "Lận Dương Huy cũng được coi như bạn thuở nhỏ của tôi."
Ôn Nhiên ồ một tiếng: "Là cha ép con chết, oán khí của người con ngùn ngụt ngút trời hóa thành lệ quỷ muốn cả nhà chôn cùng."
Kỳ Vân Kính nhìn thằng vào cậu: "Chỉ vừa mới gặp mặt cậu đã nhìn ra được sao?"
Ôn Nhiên nghe vậy liền cười: "Đương nhiên là không phải rồi, tôi có con đường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-dao-si-gom-tien-gom-luon-tinh/143733/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.