Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
- Từ huynh, Từ huynh...
Tô Văn Thiên nhìn thanh niên đối diện đột nhiên thất thần, gọi hai tiếng đối phương vẫn không hoàn hồn, cảm thấy nghi ngờ.
Thời gian trở về trước đó một chút...
Có rượu không có bạn, Một mình chuốc dưới hoa.
Cất chén mời trăng sáng, Mình với bóng là ba.
Trăng đã không biết uống, Bóng chỉ quấn theo ta.
Tạm cùng trăng với bóng, Chơi xuân cho kịp mà!
Ta hát, trăng bồi hồi, Ta múa, bóng rối loạn.
Lúc tỉnh cùng nhau vui, Say rồi đều phân tán.
Gắn bó cuộc vong tình, Hẹn nhau tít Ngân Hà.
- Nhược Khanh, bài thơ này...
Uyển Nhược Khanh dùng chữ viết xinh đẹp viết lên trang giấy một bài Nguyệt Hạ Độc Chước, chư vị tài nữ Vân Anh Thi Xã hiện ra vẻ từ nghi hoặc dần chuyển thành chấn kinh, sau khi nàng ngừng bút, nữ tử hơi lớn tuổi quay đầu nhìn nàng, há hốc mồm, có chút khó tin mở miệng.
- Bài thơ này so với bài Phương Văn Thiên làm ra thì như thế nào?
Tằng Túy Mặc đều thấy biến hóa của chúng nữ, trong lòng sớm đã kìm nén không được, nhanh miệng chờ đợi hỏi.
Nữ tử lớn tuổi nghe vậy, biểu hiện trên mặt trở nên nghiêm nghị, nói:
- Ánh sáng của đom đóm sao có thể so cùng nhật nguyệt? Phương Văn Thiên có tài đức gì có thể so sánh với bài thơ đáng lưu truyền thiên cổ này?
- Lưu truyền thiên cổ...
Môi anh đào của Tằng Túy Mặc khẽ nhếch, đầu giống như bị sét đánh.
Gia hỏa vô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-dao-tieu-thu-sinh/1242954/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.