Ba lần yêu thương...
Tiêu Dao Du khó nhọc mở mắt ra nhưng chỉ được một bên. Cố gắng ngồi dậy nhưng cảm thấy sức ép từ khung xương mình, nàng ho khục một cái nằm gần như bất động ói ra máu. Tiêu Dao Du nhớ đến mọi chuyện buồn cười nhếch miệng rên hừ hừ quái dị.
Tiêu Dao Du thế cùng Bàng Giải đánh một trận, nàng hận không giết Bàng Giải, nàng hận y, hận, hận đến cuồng tính muốn giết chết cha mình. Ha ha...
Cha nàng ư, Bàng Giải thực là cha nàng ư?!
Y bỏ đi ba năm để con mình cùng một kẻ xa lạ, kiểu cha gì đây? Nếu kia nàng không phải ở gia cảnh bất thường, kẻ xa lạ kia không phải Y Đằng, nàng có phải lại chết rồi không?!
Ngược lại.
Y Đằng...Y Đằng...y chết rồi...người yêu thương nàng nhất chết rồi. Nước mắt lại tuông trào, lòng nàng vẫn đau đớn, vẫn hận, hận Bàng Giải giết chết Y Đằng. Ông trời! Tại sao những người yêu thương tôi đều chết, tại sao chứ!
Tiêu Dao Du đau đớn nằm đó nhìn những bông tuyết rơi xuống mặt mình. Nàng cười ghê rợn, phải rồi, cứ rơi đi, để tuyết chôn vùi thân xác còn lại tan nát này như cái cách lạnh lẽo Bàng Giải chôn vùi trái tim nàng ở lại núi Nghịch Lân.
...
Tiêu Dao Du bị đau đớn làm rùng mình, nàng vươn mở mắt.
"Ngươi tỉnh?"
"Ha ha, tiểu hài tử, mạng ngươi cũng lớn lắm, thương đến như vậy vẫn sống!". Giọng nói có chút kinh thương, kì quái.
Tiêu Dao Du nghiêng đầu nheo con mắt không bị thương của mình nhìn theo tiếng nói. Nàng một loạt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-dao-xuan-dieu/2266755/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.