Vô số cành cây không ngừng mọc ra và hướng về phương xa, quấn lấy nhau rồi cuối cùng tạo thành một cây cầu gỗ vô cùng rắn chắc ở giữa vách núi.
Thấy vậy Phu Chư cũng vội gọi mưa bảo vệ phần trên của cầu gỗ để mọi người có thể đi qua.
"Đi mau!" Giang Vũ Dao lớn tiếng kêu.
Các đệ tử Tiên Lộc Môn bừng tỉnh lại từ bên trong nỗi sợ, lập tức nâng đỡ mọi người đi lên cây cầu mà không chút do dự.
Giang Hiên ngơ ngác nhìn Giang Vũ Dao, không tự chủ được mà lảo đảo bước hai bước đến gần nàng.
Giờ đây, con gái duy nhất của mình đã biến thành bộ dạng nửa người nửa cây, khiến đáy mắt Giang Hiên tràn đầy sợ hãi -- Hắn không sợ dáng vẻ hiện tại của nàng, chỉ sợ nàng vẫn luôn cắm rễ ở vách núi bị biển lửa nuốt chửng này, mà một khi kẻ làm cha như hắn rời đi, hắn sẽ không thể bảo vệ nàng được nữa.
"Vũ Dao, con..."
Giang Vũ Dao ngước mắt nhìn vẻ mặt đầy phức tạp của Giang Hiên, mày không khỏi nhíu lại: "Cha, hai vị sư thúc, mọi người cũng mau qua đi, con không kéo dài được lâu nữa!"
Tình huống hiện tại của Giang Vũ Dao không khác gì Lạc Minh Uyên, bọn họ chưa độ kiếp thành công, chẳng qua chỉ mới thức tỉnh một bộ phận thần lực nên không có cách để hoàn toàn khống chế sức mạnh.
Nàng thật sự không còn đủ khả năng để chống đỡ cây cầu này quá lâu.
"Cha đi rồi, còn con thì sao?"
"Con không sao đâu!"
Mộc Thanh Sương tiến lên đỡ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-duong-da/1466285/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.