Lâm U dừng lại nhìn cây kim tiền lớn bất thường kia, bây giờ tâm tình còn kích động hơn Mục Viêm Khiếu ba phần.
Bố cục nơi này chắc chắc là do ông cậu định phong thủy! Cái loại tính nết này dù bất kể giao tình tốt cỡ nào cũng muốn phân chia lại cho mình ba phần tài vận, so với nhổ lông chim nhạn còn độc ác hơn, trừ người của Lâm gia không ai có thể làm được!
Chẳng qua dù có như vậy Lâm gia bọn họ cũng không thể trở thành gia tộc giàu nhất, đây cũng là câu đố mà gia tộc bọn họ không thể nào giải được. Dĩ nhiên bây giờ Lâm U chú ý nhất không phải là cây kim tiền phân tài vận kia, mà bố cục phong thủy nơi này là của ông nội cậu. Cứ như vậy Lâm U càng nghĩ càng kích động, đối với cậu cái khoảng cách bi kịch không thể rời xa Mục Viêm Khiếu 5m mà nói, so với tìm cái lý do gì đó lừa gạt Mục Viêm Khiếu đi gặp người nhà, rồi cho người trong nhà biết chuyện của cậu và Mục Viêm Khiếu, đó mới là chuyện tuyệt vời nhất.
Lâm U đã tưởng tượng đến chuyện vài ngày sau đó cậu trở lại làm người luôn rồi, ai nha, không biết sau khi cậu rời đi, chủ nhân mắt mù sẽ khóc rống như thế nào đây?
Mục Viêm Khiếu không khỏi cảm thấy xung quanh tràn đầy ác ý. Bởi vì nhìn không thấy xung quanh, chỉ đành phải mấp máy miệng đem con vẹt dẫn đường tự ý bỏ việc nhà mình kéo trở lại: “Lâm Lâm trở lại. Trong vòng mười giây nếu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-gia-vo-xu-bat-tai/1636268/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.