Sau khi ăn xong Nhung Âm lại cầm bút chuẩn bị viết gì đó. Tông Chính Tiêu thấy y viết thật sự quá vất vả, trong lòng không khỏi xót xa liền lên tiếng:
“Nhung Âm, ngươi muốn viết gì thì cứ nói cho ta, ta có thể viết giúp ngươi. Nếu ngươi thích tự mình viết cũng được, nhưng có thể từ từ, không cần miễn cưỡng bản thân như vậy.”
Nhung Âm lắc đầu, mỉm cười:
“Dù sao ta cũng rảnh rỗi không có việc gì, học đọc học viết coi như để g.i.ế.c thời gian, lại có thể tiện thể ghi lại những kiến thức hữu dụng ta nhớ được, tránh sau này quên mất.”
Tông Chính Tiêu thở dài: “Dù vậy cũng phải nghỉ ngơi hợp lý.”
Nhung Âm gật đầu: “Được.”
Dù ngoài miệng đáp ứng nhưng sau đó y vẫn không hề dừng lại, tiếp tục vùi đầu học tập khắc khổ. Đến khi Tông Chính Tiêu thật sự không thể nhìn nổi nữa, hắn thẳng tay giật bút khỏi tay y, bế người lên rồi đi thẳng ra ngoài ném vào trong ao.
“Ta thấy ngươi bây giờ còn vất vả hơn cả một hoàng đế như ta! Hôm nay ta sẽ làm càn một lần, không cho phép ngươi đọc sách viết chữ nữa. Nếu muốn giận thì cứ giận, nhưng chỉ được giận ở trong này thôi.”
Nhung Âm ngâm mình trong nước, ngửa đầu nhìn Tông Chính Tiêu đang ngồi xổm trên bậc thềm với vẻ nghiêm túc. Y không những không bực bội mà còn bật cười ngây ngô.
Tông Chính Tiêu vốn đang có chút buồn bực, thấy Nhung Âm cười cũng không nhịn được mà bật cười theo.
“Bị răn dạy mà vẫn vui vẻ như vậy,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/1958758/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.