Chuyện thích khách bởi vì ba phen bốn bận đều không tìm ra chứng cứ, cuối cùng chỉ có thể để đó mặc kệ*. Hoàng hậu cũng bởi vì giám đốc bất lực (*trông coi đốc thúc.) (*không hiệu quả, k đắc lực),tự nguyện nhận phạt giảm nửa năm bổng lộc, mặt ngoài cũng coi như đã nói xong. Chỉ có điều, chuyện bên này đã tạm thời xem như rõ ràng, nhưng chuyện long bào Cẩm y vệ tìm thấy trong Vũ Lộ Điện của Hiền phi ngược lại nghiêm trọng hơn nhiều.
(*Nguyên văn 不了了之 bất liễu liễu chi: Thành ngữ Hán, chỉ sự việc không thể đi đến hồi kết, chỉ mang chuyện đó để qua một bên rồi mặc kệ, cứ thế coi như xong việc.)
Hiền phi xảy ra chuyện, phái Tả tướng dĩ nhiên hô to oan uổng, thề với trời đây tuyệt đối là có người vu oan hãm hại, ban ngày trên triều, thậm chí có người kích động, ý đồ lấy cái chết thể hiện trong sạch.
Chỉ có điều phái Đại hoàng tử lên tiếng chỉ trích bị người hãm hại, phe phái đại thần còn lại vốn có ý định làm ngơ dĩ nhiên là ngồi không yên. Tư tàng long bảo là tội lớn, này cũng không đảm đương nổi. Trên triều, nhất thời tranh luận kịch liệt*, người tới ta đi, chuyện long bào vẫn chưa rõ ràng, ngược lại liên lụy đến không ít chuyện xấu những đại thần khác lén lút làm ra.
(*Nguyên văn 唇枪舌战 thần thương thiệt chiến: ngôn ngữ biện luận sắc bén, tranh luận kịch liệt.)
Đối với tình cảnh hỗn loạn chuyển biến bất ngờ này, Đức Vinh Đế cũng dần không thể khống chế, cuối cùng, bị một câu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-hau-gia/2583911/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.