Tri Nhã mơ mơ màng màng làm một giấc mộng, trong mộng nàng trên người khoác Phượng bào*, vô cùng tôn quý, ngay cả Thục phi vẫn luôn không để nàng vào mắt cũng phải dập đầu quỳ lạy với nàng. Nàng ở trong Tê Phương Điện, toàn bộ cung nữ ma ma đều quy quy củ củ mà đứng hầu bên trong, bỗng nhiên, một đứa bé mặc y bào màu hạnh hoàng chợt xông vào, liếc nhìn chung quanh, lập tức chân nhỏ liền nện từng bước chạy về phía nàng.
(*凤袍 thường phục của hoàng hậu.)
Tri Nhã không biết đứa bé này là ai, chỉ là theo bản năng đưa tay ra đón. Đứa bé kia liền giơ tay ôm lấy chân của nàng, sau đó mới ngửa mặt, một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn thanh tú, lại có ba phần giống nàng.
Sau đó, đứa bé kia mới nở nụ cười với nàng, gò má bên trái hiện lên một lúm đồng tiền đáng yêu: “Mẫu hậu.”
Tri Nhã nghe thấy đứa bé đang ôm mình nói bằng giọng điệu mềm mại: “Mẫu hậu, ôm con một cái.”
Lòng Tri Nhã khẽ động, vừa sợ vừa mừng nhìn đứa bé thoạt nhìn ước chừng bốn năm tuổi kia, rồi lại có chút khó tin, mơ hồ cảm thấy dường như có chỗ không đúng, miệng hỏi thăm: “Ngươi nói gì? Ngươi là con của ta?”
Đứa bé kia không trả lời, chỉ chớp chớp mắt, nhìn thẳng Tri Nhã, hơi ngoẹo đầu: “Mẫu hậu, ôm con.”
Tri Nhã vẫn cảm thấy có chỗ không đúng, chỉ là động tác trên tay lại nhanh hơn tư duy một bước, trước lúc nàng kịp phản ứng, nàng đã dưới anh mắt cong cong đầy chờ mong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-hau-gia/2583990/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.