Hoa Hồ Điệp tức giận. Vu khống! Vu khống trắng trợn!
"Không phải! Giữa bọn tôi tuyệt đối không xảy ra chuyện gì hết! Hôm qua Hiểu Nguyệt không vui nên tôi mới đến an ủi cô ấy. Tôi ngủ ở trên sàn, cậu đừng có nói lung tung!" Hoa Hồ Điệp ra sức bào chữa, giọng nói càng ngày càng lớn.
Sắc mặt Tổng giám đốc Tề hình như rất tệ!
Tiểu Mai cuối cùng cũng nhận ra sự bất thường, cô nàng quay đầu, nhìn theo ánh mắt của Hoa Hồ Điệp… rồi sợ hãi rụt cổ, đi về chỗ ngồi của mình. Đúng lúc này, người trong công ty cũng bắt đầu lục tục đến.
Tổng giám đốc lần đầu tiên đi kiểm tra sớm, may mà không ai đến muộn!
Tề Hạo nhìn khuôn mặt giả vờ vô tội, chăm chú làm việc của Kỷ Hiểu Nguyệt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo. Nhất là khi nhìn thấy mảnh giấy nhỏ mờ ám trên mặt bàn của cô, ánh mắt anh càng thêm giá lạnh.
Vì sao anh lại có cảm giác tức giận như khi đồ vật của mình bị người khác dòm ngó nhỉ?
"Kỷ Hiểu Nguyệt!" Giọng nói lạnh lùng khiến mọi người toát mồ hôi thay Kỷ Hiểu Nguyệt.
"Có ạ! Tổng giám đốc, chúc anh buổi sáng tốt lành!" Kỷ Hiểu Nguyệt nở một nụ cười xu nịnh. Cô vốn rất ngoan, lại là một nhân viên tốt, không đến muộn, không trốn việc.
"Đây là công việc hôm qua cô phải hoàn thành đúng không?" Tề Hạo nhìn lướt qua tập tài liệu đã được chỉnh sửa xong trên mặt bàn, tìm cách "54. Bới lông tìm vết".
"Đây… à… vâng ạ".
Sao cô cứ có cảm giác bất an
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-ho-ly-pk-dai-ca-soi-xam/841190/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.