Trước khi Yến Kỳ Vũ đi ra phòng thay quần áo thì đã bị Hạ Trì cầm đồ trang điểm ngăn lại.
"Mặc trang phục nữ bộc sao lại không trang điểm chứ?” Hạ Trì vừa nói, vừa mở túi trang điểm dày cộm ra bày trên bàn.
Yến Kỳ Vũ muốn phản kháng thì Hạ Trì trừng mắt, bảo cô chọn một trong hai việc “Ở phía sau quầy bếp bánh rán”, và “chào hỏi khách khứa ở sảnh trước”.
Yến Kỳ Vũ vô cùng muốn ở sau bếp làm ổ không đi ra, xung phong chọn quầy bánh rán. Cô ăn bánh rán ở quán ven đường nhiều lần như vậy, không phải là thêm một muỗng bột sền sệt vào sao, rồi dùng đồ gắp trở mặt, có cái gì khó chứ!
... Kết quả năm phút sau cô sáng tác ra một miếng bánh bị nát.
Yến Kỳ Vũ ý thức sâu sắc được chiên bánh rán cũng là một môn học thâm sâu, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi vào ghế dựa, khẩn trương chờ đợi Hạ Trì “vẽ tranh” trên mặt cô.
Yến Kỳ Vũ đã quen cầm bút, nhưng đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần gũi với bút trang điểm. Đầu cọ lông xù lượn vòng chà xát trên mặt cô, Hạ Trì đánh một tầng phấn nền nhàn nhạt cho cô trước, sau đó là bóng mắt, má hồng, son nước…
Bút màu kẻ mắt tinh tế vẽ quanh đôi mắt tròn xoe kia của cô, lông mi thon dài như hoa hướng dương nở rộ, đôi môi mượt mà ẩm ướt thấm màu son đỏ tươi như chu quả đang đợi hái.
Đợi đến khi Hạ Trì vẽ đường cuối cùng, cô gái trước mặt giống như được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-hoa-si-cung-dai-tac-gia/1144454/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.