Thỉnh thoảng Vu Quy Dã sẽ sinh ra một loại ảo giác kỳ diệu, dường như anh chỉ cần xoay ghế, quay đầu đi, là có thể nhìn thấy căn phòng kia ở bên cạnh từ trong khe cửa, trước bàn làm việc, Yến Kỳ Vũ vùi mặt vào trong lòng bàn tay, không thể đối mặt với chuyện “xem ngực” mà cô làm ra.
Dù sao ảo giác cũng chỉ là ảo giác.
Vu Quy Dã tự giễu lắc đầu, làm sao "tiểu họa sĩ" có thể ở kế bên nhà anh chứ.
Điền Dã: Được rồi, không đùa cô nữa.
Điền Dã: Tôi muốn hỏi tại sao “cơ giáp hậu cần” không vẽ dựa theo trong thiết kế, mà vẽ thành hình cầu?
Khi nữ chính “An Khiết Lỵ Na” vừa mới vào trường quân đội là tham gia hệ hậu cần. Tên cũng như nghĩa, sự tồn tại của hệ này rất có giá trị, chính là bảo đảm hậu cần cho những học sinh số một hệ cơ giáp chiến đấu, ví dụ như bảo dưỡng cho cơ giáp, thay đổi các loại linh kiện. Bởi vì hình dạng cơ giáp chiến đấu khổng lồ, trọng lượng khoảng chừng hơn mười tấn, nên khi học sinh hệ hậu cần sửa chữa cần phải mặc đồ trang bị đặc biệt, đến bảo dưỡng sửa chữa cho đống cơ giáp.
“Cơ giáp hậu cần” là công việc cơ giáp đầu tiên mà nữ chính tiếp xúc, trong thiết kế của Vu Quy Dã, nó có khoác phòng hộ trong suốt và gân cốt kiên cố, nhìn qua có phần giống “xương vỏ ngoài” trong những tác phẩm khoa học viễn tưởng thông thường.
Nhưng mà Yến Kỳ Vũ không dựa theo trong thiết kế của anh mà vẽ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-hoa-si-cung-dai-tac-gia/1144510/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.