Lúc Đinh Thiển nằm trên giường mở mắt ra chỉ cảm thấy mí mắt nặng như bị đá đè vậy, ý thức vừa quay lại từ trong bóng tối vẫn còn là sự lộn xộn.
Mãi đến nửa phút sau thì cô mới miễn cưỡng nhớ lại mình đang nằm ở đâu, bây giờ là mấy giờ.
Đinh Thiển ngồi dậy khỏi giường.
Như thể nghe thấy động tĩnh bên này, Tống Dao đang nằm trên một chiếc giường khác trong phòng ngủ cũng khó khăn quay người sang —-
“Cậu tỉnh rồi sao?”
“…”
Đinh Thiển xoa huyệt thái dương, uể oải ừ một tiếng.
Tống Dao dở khóc dở cười, xoay người xuống giường rồi đi tới trước mặt Đinh Thiển, “Bạn học Đinh Tiểu Thiển, cậu còn nhớ tối hôm qua mình đã làm gì không?”
Hai mắt Đinh Thiển thẫn thờ ngẩng đầu lên, vươn tay chạm vào trán mình.
Tống Dao: “…??”
Đinh Thiển lại cúi đầu: “Tớ cũng đang suy nghĩ về vấn đề này.”
Tống Dao nghe vậy cũng không nói thêm lời nào, làm ra vẻ “Ừ, cậu nghĩ kĩ đi”, sau đó khẽ mỉm cười yên lặng nhìn Đinh Thiển.
Đinh Thiển cúi đầu ngẩn ngơ mấy phút, cuối cùng hết sức bất lực ngẩng đầu lên——
“Tớ uống nhiều rượu quá nên không nhớ ra được.”
Tống Dao gật đầu, giơ cánh tay chỉ vào máy tính trên bàn, “Mặc dù tớ nhìn không hiểu nhưng tớ khẳng định chắc chắn tối hôm qua cậu đã làm chuyện xấu – Cậu có lẽ không nhìn thấy sau khi cậu giày vò cái máy tính cả hai tiếng đồng thì màn hình phản chiếu lại nụ cười âm u của cậu, giống như ma quỷ lộng hành vậy.”
“…”
Vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-khac-tinh/8785/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.