Mọc ra cái đuôi
◊ ◊ ◊
Tiếu Lang nằm úp một hồi, buồn bực nói “Đều tại ông hết!”
Vương Mân “…” quả nhiên là tức giận…
Tiếu Lang “Còn bày đặt bắt chước Rukawa úp cái gì rổ! Cho là làm như vậy rất ngầu a!?”
Vương Mân “Tớ không có…”
Vương Mân vừa lên tiếng phản bác, Tiếu Lang càng hậm hực hơn “Đừng có xạo, ở đó mà bày đặt làm như mình ngầu lắm tiếp đi!”
Vương Mân “…”
Tới lúc này có nhiều lời cũng vô ích, Vương Mân nghĩ đến lần trước từng một lần vì “đắc tội” với Tiếu Lang mà chịu hậu quả thế nào, trầm mặc một lúc lâu, mới quyết đoán mở miệng “Được rồi, là lỗi của tớ.”
Tiếu Lang hừ một tiếng ra vẻ tượng trưng, lại nhấc đầu nghiêng qua một bên, nhìn chằm chằm vào vách tương, âm thầm tự thương xót bản thân.
Vương Mân ngồi trên giường Tiếu Lang, tầm mắt đảo qua đảo lại, cuối cùng vẫn là không thể nào ngăn cản được “lực hấp dẫn” mà dừng lại ở vị trí bị cái khăn phủ lên.
Tiếu Lang khó chịu nói “Bài tập làm xong rồi?”
Vương Mân “Cũng gần hết, còn lại Anh Ngữ…”
“Của tui còn cả đống luôn…” Tiếu Lang lẩm bẩm “Giờ bài tập cũng không làm được…”
Này cũng coi như một kiểu lên án sao?
Vương Mân “Tớ làm giúp cậu ha?”
Tiếu Lang nghiêng đầu quay sang phía Vương Mân rống lên “Lo mà làm bài tập của ông đi, thấy ông là tui phát bực rồi!”
Đây là… cố tình kiếm chuyện?
Vương Mân thật sự bỏ đi rồi, Tiếu Lang tội nghiệp nằm úp nguyên con trên giường, cảm giác có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-long-nu-bat-nu/623051/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.