Rời khỏi đại sảnh, Sở Khanh hớn hở phóng về phòng ngủ, túm Yến Yến kêu gào: "Yến Yến, mi xem, đây là cái gì!"
Cởi dải băng quấn khăn tay lại thành nút, hắn kề khăn tay trước mũi hít một hơi thật sâu.
Hơi thở quen thuộc và mùi hoa nhài chen nhau chui vào mũi.
Mùi hương cơ thể và tiên khí vốn đã tự mang tính xoa dịu của Sở Yến khiến hắn lập tức đỏ hoen mi.
"Mi ngửi xem! Có mùi của sư tôn!" Vô cùng thỏa mãn, hắn nóng lòng đưa khăn tay tới trước mặt Yến Yến.
Cho dù mỗi ngày quy định mình nhất định phải nhập định duy trì tiên khí và khai thông ma khí, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được tiên khí Sở Yến tích trữ trong người hắn đang dần vơi đi.
Vì vậy qua một năm lại lần nữa có tiên khí mới vào tiến vào trong cơ thể, Sở Khanh vui đến mức từng tế bào từ trên xuống dưới đều đang nhảy múa.
Quá nhớ nhung, đến nỗi chỉ kích thích nhỏ xíu như vậy đã có phản ứng.
Hiếm khi vui vẻ từ tận đáy lòng khiến Sở Khanh vô thức buông thả, mặc kệ là ngày hay đêm hắn tức tốc kéo rèm lại, mê luyến muốn hít mọi hơi thở của Sở Yến trên khăn tay vào trong người.
Chẳng qua chưa vui vẻ được bao lâu đã bị tùy tùng của ma vương gọi qua: "Ma vương bảo bây giờ ngươi qua đó một chuyến."
Cúi đầu nhìn bản thân y sam xộc xệch và chăn gối lộn xộn, là cụt hứng hay may mắn hắn cũng không giải thích được: ít nhất hắn đã làm một nháy.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-ma-vuong-tien-ton-tien-gioi-nuoi/201643/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.