“Oa, Tiểu Yên Nhi thật đáng yêu, khi cười rộ lên nhìn vô cùng đẹp mắt.” Sa Toa vẻ mặt háo sắc, ánh mắt nhìn Chỉ Yên sùng bái vạn phần. Thân là công chúa Long Đằng quốc, dung mạo bản thân nàng (Sa Toa) tất nhiên không tầm thường, cũng thấy qua không ít người, nhưng lại chưa bao giờ gặp qua đứa nhỏ nào tinh xảo, xinh đẹp như Chỉ Yên.
Xa cách lạnh nhạt, tươi cười tuyệt mỹ lại như gần như xa giống như mây trên đỉnh núi, cử chỉ tao nhã, bình tĩnh tự nhiên, mỗi một biểu cảm đều động lòng người, mỗi một động tác đều hấp dẫn người khác vô cùng. Nàng (Chỉ Yên) giống như một quầng sáng, khiến ánh mắt mọi người đều không tự chủ được mà tập trung trên người nàng, không thể dời đi. Đây cũng là lần đầu tiên Sa Toa tình nguyện muốn gần gũi một người, tình nguyện hiến dâng tất cả, kiên quyết bảo hộ mà không cần hồi báo…
“khụ khụ, nhanh ăn đi!” Chỉ Yên vội vàng kho khan hai tiếng, cắt đứt vẻ mặt háo sắc của Sa Toa, thúc giục nói. Cơm nước xong nàng còn muốn tiếp tục tu luyện đấy.
“Đúng rồi Yên Nhi, bây giờ muội* là cấp bậc gì vậy?” Sa Toa đang cúi đầu ăn cơm đột nhiên ngước lên nhìn Chỉ yên, vẻ mặt tò mò hỏi. Sa Long cũng đặc biệt nhìn lại đây. Nói nàng là linh giả nhưng tại sao hắn lại không cảm nhận được một chút linh lực nào từ nàng, chẳng lẽ nàng có năng lực che giấu linh khí sao?
(* trước là mới quen biết nên để ngươi, sau này thì Sa Toa xác định
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-ma-y-chin-tuoi/2281388/quyen-1-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.