Tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, là mẹ tôi gọi, hỏi tôi dậy chưa, bữa sáng để trong lò vi sóng, tự hâm nóng mà ăn.
Cúp điện thoại, tinh thần tôi có chút mơ hồ.
Bây giờ, tôi đang nằm trong phòng ngủ của chính mình.
Điện thoại hiển thị hôm nay chính là ngày hôm sau khi tôi đến tòa nhà dạy học.
Chẳng lẽ tất cả những gì trước đó chỉ là một giấc mơ?
Tôi vội gọi lại cho mẹ, hỏi tôi đêm qua về nhà bằng cách nào?
Mẹ tôi nói tối qua tôi ăn cơm cùng bọn Tiền Đa Đa, tôi uống say quá được đám Lão Tiêu đưa về.
Hả?
Tôi bật dậy xuống giường, nhìn vào gương, trên cổ tôi không hề có vết thương!
Quần áo hôm qua bị mẹ tôi lột ra ném vào máy giặt, qua một đêm, chúng sớm đã ám mùi ẩm mốc trong máy giặt, không ngửi ra mùi máu tanh.
Nhưng cũng không có vết máu nào cả.
Tôi đi đến trước lò vi sóng, vặn nút hẹn giờ đến hai phút sau, ngả người trên ghế sofa.
Rất đói, rất mệt, thật sự chỉ là giấc mơ thôi sao?
Trên TV cũng không có tin tức về vụ án mạng xảy ra ở trường, không biết Vương Tương có thật sự chết hay không.
Trong điện thoại của tôi chỉ lưu số Tiêu Nghiêu, gọi vài lần đều không bắt máy.
Ăn sáng xong, tôi lại thử gọi lần nữa — lần này thì bắt máy.
“Alo?”
“…”
“Lão Tiêu? Cậu đâu rồi? Nói gì đi chứ!”
“Tôi sắp chết rồi…”
“!” Tôi giật mình, lập tức đứng bật dậy lục tìm quần áo. “Cậu sao vậy? Tôi tới ngay!”
Thực tế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-minh-da-chet-nhu-the-nao/2768909/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.