Trời xanh ai quét mà trong,
Má nàng ai vẽ mà hay hay hồng.
Đào Hoa nở rộ xinh tươi,
Thanh y vũ lộng làm say lòng người.
Đào Lâm hoa đào nở rộ, sắc hoa tươi thắm bao phủ khắp nơi, hương thơm ngào ngạt. Tôi men theo con đường quen thuộc đi sâu vào vườn đào. Đi một đoạn từ xa tôi đã nhìn thấy bóng dáng thân quen.
Giữa muôn vàn sắc đào đỏ tươi, bóng áo xanh thoát ẩn thắt hiện, như một dấu chấm phá trên bức tranh thủy mặc. Mỗi một thức “Lạc Anh thần kiếm chưởng” được đánh ra, là triệu triệu cánh hoa đào bay lả tả, cánh hoa đào mịn màng lất phất rơi, bao phủ quanh bóng dáng thanh y nam tử như một vầng hào quang rạng rỡ. Đẹp đến nỗi, khiến tôi thất hồn lạc phách, cứ ngỡ là mình đã chết rồi. Nếu không phải đã chết, thì làm sao có thể nhìn thấy tiên nhân ở nơi tiên cảnh như bây giờ?
Đột nhiên, thế kiếm dừng lại, thanh y nam tử nhẹ nhàng xoay người về phía tôi, cười rạng rỡ, trong một thoáng, gió như ngừng thổi, mây như ngừng trôi, ngay cả những cánh hoa đào đang bay lượn trong không trung cũng ngừng rơi. Thời gian ngừng trôi, tim tôi cũng ngừng đập.
Có điều, nụ cười này, lại không phải dành cho tôi.
“Sư phụ!” Khúc Linh Phong mặc một bộ đồ màu xanh nhạt, không biết từ góc nào, hí hửng chạy về phía tướng công. Trên tay còn cầm một nhánh đào tươi thắm. Khúc Linh Phong chạy nhanh đến, một tay níu lấy tay áo của tướng công, tay kia cầm cành đào đưa lên, ngẩng đầu, chớp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-ngao-than-dieu/417761/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.