Chiều hai mươi lăm tháng chạp, bốn người về đến Cảnh Đức trấn.
Người mở cửa là Lộc nhi. Cô bé hét toáng lên và ôm lấy đại ca!
Nam Cung Giao bồng em lên, sải bước vào trong, bốn người kia rụt rè theo sau.
Nam Cung Bột và Trinh Tâm đang ngồi uống trà, trò chuyện, còn Tử Phượng và Sở Nhu vì mới sanh nên không ra được.
Nam Cung Giao quì xuống! Chưa kịp thỉnh an song thân thì đã thấy cha há hốc mệng mắt trợn tròn chỉ Sở Mai, mà nói lắp bắp:
- Giao nhi! Chẳng lẽ.. ngươi lại lôi cả con heo kia về.. làm dâu nhà này?
Nam Cung Giao định gật đầu để đùa giỡn, nhưng sợ cha già lăn ra chết tại chỗ, nên đành thôi!
Chàng lắc đầu lia lịa:
- Không phải đâu! Xin phụ thân cứ bình tâm! Sở Mai chỉ là tỳ nữ mà thôi.
Sở Mai mau mắn quì xuống lạy, nói bằng tiếng An Nam:
- Tiểu tỳ bái kiến nhị vị lão nhân.
Ngôn ngữ quê hương khiến Trinh Tâm rùng mình vì xúc động, bà bước đến đỡ Sở Mai lên, và bảo Lộc nhi đưa ả béo vào hậu sảnh!
Nam Cung Bột cười ha hả:
- Té ra lần này Giao nhi không đưa thêm vợ về, lúc nãy ngươi làm lão phu hết cả hồn!
Nam Cung Giao quì lạy và ba người kia cũng làm theo. Chàng thò tay ra phía sau, kéo Mộc Kính Thanh ngang với mình rồi vui vẻ nói:
- Bẩm song thân. Đây là Lâm Bảo Thoa con dâu thứ năm của họ Nam Cung.
Nam Cung Bột ngơ ngác dụi mắt, đang định chửi mắng con trai thì nghe bà vợ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-ngao-trung-hoa/478762/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.