Mười ngày sau, Thất điện hạ có mặt ở Hành cung, triệu tập bá quan để ăn mừng.
Tất nhiên, ông hết lời khen ngợi Nam Cung Giao.
Chàng cười đáp:
- Thảo dân chỉ tốn sức đánh xe vài trăm dặm để đón Vương gia, đâu dám nhận công lao!
Thất vương gia trợn mắt:
- Khanh nói thế sao được? Đám bằng hữu giang hồ kia vì khanh mà xuất lực chứ đâu phải vì bổn Vương. Không có khanh thì dẫu Nghiêm này có chết mục xác họ cũng chẳng thèm nhìn đến! Từ nay, khanh có quyền ra vào Hành cung, bất cứ lúc nào và không phải thi đại lễ!
Đặc ân này rất lớn vì ngay Mã thượng thư cũng không được phép!
Các quan thầm ganh tỵ với Nam Cung Giao, nhưng ngoài miệng vẫn tán dương công trạng của chàng!
Ông tặc lưỡi nói tiếp:
- Tiếc là Đại quận chúa năm nay mới mười hai tuổi, nếu không bổn vương sẽ gả cho khanh!
Thất vương phi che miệng cười:
- Vương gia quả là lẩn thẩn, sao không hỏi xem Nam Cung hiền khanh có muốn được phong tước Hầu hay quan chức gì?
Vương gia vui vẻ đáp:
- Bổn Vương đã hỏi y có muốn làm Tổng bộ đầu hay không thì y từ chối, bảo rằng tài đức chẳng bằng Lưu hiền khanh! Y còn nói là nhờ diệu kế của Lưu khanh nên mới thành công!
Lưu Cát nghe cảm động đến nghẹn lời trước thái độ của Nam Cung Giao, tự nhủ sau này đền ơn đáp nghĩa!
Kể từ hôm ấy, Nam Cung Giao và hai vị hôn thê liên tục được mời sang Hành cung dự yến.
Quyền lực của Mã thượng thư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-ngao-trung-hoa/478781/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.