Cơn đau dữ dội và nguyên thủy khiến cơ thể Từ Y Đồng căng như dây đàn. Ban đầu cô chỉ thấy khó chịu, nhưng ba từ bất ngờ của Dư Qua khiến cô choáng váng, từ trong cơn đau lại nhận ra một thứ ngứa ngáy đáng sợ. Xương sống cô tê dần từng đốt.
Không phải xuất phát từ thể xác.
Là linh hồn cô đang run rẩy.
Kích thích tinh thần và thể xác hòa vào nhau khiến cô suýt nữa gục ngã. Từ Y Đồng muốn hét lên, nước mắt sin.h lý không ngừng rơi. Dư Qua một tay đè bên tai cô hỏi cô có đau lắm không.
Từ Y Đồng vô thức gật đầu rồi lại lắc đầu. Cô hoàn toàn bối rối.
Đặt ngón trỏ lên môi cô, anh nói: “Cắn anh đi.”
Anh phải gọi hai lần Từ Y Đồng mới tỉnh lại, cô yếu ớt hé mở môi.
Trong tầm nhìn mờ ảo, cô thấy ánh đèn ngủ chiếu lên gương mặt anh tạo thành vùng tối, mồ hôi của Dư Qua từ cằm từ từ nhỏ xuống người cô..
Giờ anh cũng không dễ chịu gì, ngực phập phồng, tay chống bên tai cô dùng lực đến mức lún vào sofa, ngón tay gần như biến dạng.
□*□
Từ Y Đồng hỏi một cách khó nhọc: “Còn bao lâu nữa?”
Vén mái tóc ướt đẫm của cô ra sao, Dư Qua vẫn không ngừng động tác, anh chỉ nhìn thẳng rồi nói: “Sắp rồi.”
Cô nghẹn ngào đáp: “Ừ.” một tiếng
Đúng lúc Từ Y Đồng không chịu nổi ánh nhìn đó, cô định quay mặt đi, thì nụ hôn của Dư Qua không kìm được lại đặt lên chân mày cô, rồi đến khóe mắt đỏ ửng của cô: “Ngoan.”
…
…
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-ngu-bac-ha-tuc-tuc-dich-mieu/2793937/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.