Bầu trời tối đen như mực, khu rừng quỷ dị này càng trở nên âm u.
Sau khi tách khỏi nhóm của Khương Trúc, nhóm người Phong Thanh Tông không đi được bao xa thì Tô Thiên Tuyết đã đầy tự tin tuyên bố nàng ta có linh cảm sẽ gặp được bảo vật.
Lục Tiến và Vũ Văn Vân đều đã từng chứng kiến “thể chất may mắn” của nàng ta, cho nên hoàn toàn tin tưởng, dù cho trên đường đi lại mất thêm một đệ tử nữa.
Tô Thiên Tuyết rẽ ngang rẽ dọc, dẫn những người còn lại đến một miệng hang động cực kỳ bí mật.
“Chính là trong này.”
Sắc mặt của Lục Tiến dịu đi đôi chút, là người đầu tiên bước vào.
Vào đến trong động, quả nhiên là một nơi không khác gì chốn bồng lai, không kể đến những linh thạch nằm đầy mặt đất, chỉ cần mấy cây linh thảo mọc quanh vách động cũng đủ để họ kiếm bộn tiền.
“Tiểu sư muội quả thật là phúc tinh của chúng ta.” Một đệ tử ôm lấy cả đống thiên tài (1) địa bảo, nói vậy.
Lúc này trong đầu bọn họ chỉ toàn là niềm vui, hoàn toàn quên hết những chuyện vừa xảy ra trước đó.
Trong mắt Tô Thiên Tuyết ánh lên vẻ kiêu ngạo, hưởng thụ sự tán dương của các đệ tử Phong Thanh Tông.
Từ nhỏ đến lớn, vận may của nàng ta luôn rất tốt, sư phụ cũng từng nói nàng ta là người mang đại vận.
Cho dù Khương Trúc có gia nhập Vạn Phật Tông thì sao chứ, linh căn của nàng vẫn là thứ rác rưởi, còn nàng ta là song linh căn cực phẩm.
Nghĩ đến đây, Tô Thiên Tuyết nhìn Lục Tiến nói: “Tam sư tỷ vẫn ghét ta vì chuyện trước kia.”
Nói đến đây, sắc mặt nàng ta trông có chút u sầu.
“Vốn dĩ ta định dẫn họ đến đây, nhưng...”
Nhắc đến Khương Trúc, trong mắt Lục Tiến hiện lên vẻ chán ghét: "Nàng ta đã gia nhập tông môn khác rồi, không cần gọi là tam sư tỷ nữa, Phong Thanh Tông chúng ta không có loại người vong ân bội nghĩa như thế, hơn nữa, đây là thứ do muội tìm ra, nàng ta đối xử với muội như vậy, muội cũng không cần phải bận tâm đến cảm xúc của loại người đó.”
Đúng, trong mắt họ, Khương Trúc chính là một con sói vong ân bội nghĩa.
Ngày trước, sư phụ của Phong Thanh Tông thấy Tô Thiên Tuyết và Khương Trúc phải sống bằng nghề ăn xin, cực kỳ đáng thương, cho nên mới mang hai người họ lên núi. Sau đó, khi phát hiện ra thiên phú của Tô Thiên Tuyết, sư phụ đã thu nàng ta làm đệ tử thân truyền, đồng thời cũng tốt bụng thu nhận Khương Trúc làm đệ tử nội môn.
Nói cho cùng, Khương Trúc chỉ là một kẻ ăn mày với linh căn hỗn tạp, cũng nhờ có ân huệ của Phong Thanh Tông, dù nàng có xuống núi hay không, nàng vẫn luôn mắc nợ bọn họ.
Dù đã gia nhập Vạn Phật Tông, nàng cũng không nên đối xử tuyệt tình với bọn họ, thậm chí còn nói lời cay nghiệt như vậy.
Tô Thiên Tuyết làm ra vẻ nói đỡ cho Khương Trúc: “Tam sư tỷ chắc có nỗi khổ riêng, sau khi xuống núi, tỷ ấy như biến thành một người khác, còn học được rất nhiều bản lĩnh.”
Vũ Văn Vân ngạo mạn hừ một tiếng, buông lời châm biếm: “Chỉ dựa vào nàng ta? Không biết học ở đâu mấy cái công pháp vớ vẩn rồi khoe khoang trước mặt chúng ta, còn nói là do tự mình nghiên cứu ra, thật là nực cười! Nếu nàng ta thật sự có bản lĩnh như vậy, sao trước đây chúng ta lại không phát hiện ra? Chỉ có đám ngu ngốc Hợp Hoan Tông kia mới tin thôi.”
“Ta chỉ đợi xem nàng ta tiếp tục ra vẻ đến khi nào, với cái miệng chua ngoa đó mà còn đòi tu Phật? Ta đoán không bao lâu nữa đạo tâm của nàng ta sẽ tan vỡ, rồi bị Vạn Phật Tông đuổi ra ngoài cho coi.”
Rõ ràng, đám người Phong Thanh Tông chẳng hề xem Khương Trúc ra gì, một kẻ ngay cả cảnh giới Trúc Cơ cũng không đạt được thì có bản lĩnh gì chứ, cùng lắm cũng chỉ là ăn may thôi.
Chỉ có Tô Thiên Tuyết tỏ vẻ không đồng ý: “Sư huynh đừng nói vậy, chúng ta nên chúc mừng tam sư tỷ chứ, lần trước tỷ ấy cũng không cố ý.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.