Ngày hôm sau mọi người bắt đầu chuẩn bị lên kinh. Tiêu Kinh Sơn cưỡi ngựa, Mai Tử ngồi xe. Minh Châu công chúa bình thường thì sẽ cưỡi ngựa nhưng bây giờ nàng thấy Mai Tử ngồi xe nên chần chừ nửa ngày cuối cùng quyết định bỏ sở thích cưỡi ngựa qua một bên theo Mai Tử lên xe ngồi.
Trong xe ngựa có vị công chúa này cùng nói chuyện làm cho Mai Tử và Bình Nhi hai người không biết bao nhiêu lần trợn mắt há mồm thật lớn, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng kinh thán cùng bội phục.
Cuối cùng Bình Nhi chợt hỏi: "Chuyện này công chúa tận mắt thấy sao?"
Minh Châu công chúa sờ đầu nhếch miệng cười: "Nghe người khác nói ."
Mai Tử nghe vậy, trong mắt nổi lên nghi vấn, Bình Nhi thì là trực tiếp tỏ vẻ thất vọng, nhẹ nhàng "À" một tiếng nói: "Ta còn cho là công chúa tận mắt thấy đấy."
Minh Châu công chúa bị nha hoàn nho nhỏ nói vậy, không vui vỗ lấy ngực đại nghĩa oai nghiêm nói: "Nếu như vậy, ta liền cho kể cho hai người biết một chút kinh nghiệm ta đã trải qua, chỉ sợ ta nói ra làm hai người bị dọa a!"
Mai Tử tò mò hỏi: "Muội lại muốn kể cho chúng ta chuyện gì?"
Minh Châu công chúa đắc ý cười nói: "Muội kể cho hai người chuyện Tiêu đại ca lúc đó đánh giặc!"
Hai mắt Bình Nhi tỏa sáng, vỗ tay kêu lên: "Tốt, này được!"
Mắt Mai Tử cũng lộ ra kỳ vọng, chuyện Tiêu Kinh Sơn trước kia nàng đương nhiên muốn nghe.
Minh Châu công chúa thấy lời của mình được phản ứng nhiệt tình thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-nuong-tu-nha-tho-san/1132476/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.